“Cô chính là cô gái mà Khôn ca bỏ ra 100 vạn mua về cho Chu Cẩn Nghiêu à?”Răng của người đàn ông này đen như da của anh ta vậy.
Hạ Mạt nhìn thấy kim tiêm trong tay anh ta, cô lùi lại theo bản năng.
Trong mắt cô tràn ngập sợ hãi.
Đột nhiên, từ trong góc truyền đến tiếng bước chân nặng nề khác thường, đó chính là người đàn ông da đen vạm vỡ đã chặn Hạ Mạt ở cửa ngày hôm trước.
“Đại Xuyên, mày là con chó ngoan bên cạnh Chu Cẩn Nghiêu mà sao hôm nay lại không đi theo hắn?”Người đàn ông da đen không trả lời, anh ta nắm lấy cánh tay Hạ Mạt kéo cô ra sau lưng.
Người đàn ông xăm kín người nhìn thấy vậy, liền trợn mắt lên hung dữ nói, “Con mẹ nó, bây giờ ngay cả thằng ngu như mày cũng coi thường Nhu Khang tao à?”Nhu Khang nhổ nước bọt vào Đại Xuyên, đưa tay kéo Hạ Mạt đang đứng sau lưng Đại Xuyên ra.
“Không được chạm vào cô ấy”, Đại Xuyên máy móc nói ra mấy chữ, sau đó đứng chắn trước người cô.
“Bốp” một tiếng, Nhu Khang tát Đại Xuyên một cái rất mạnh.
Hạ Mạt đứng phía sau bị dọa sợ.
“Con mẹ nó! Mày nghĩ mày là ai! Mày chỉ là một con chó thôi! Đến Chu Cẩn Nghiêu tao còn không thèm để vào mắt! Mày tính là gì!”“Bây giờ ông đây muốn mày nhanh cút đi! Nghe thấy không?”Nhu Khang tức giận trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp.
"Cậu? Xảy ra chuyện gì vậy?”Căn phòng truyền ra tiếng piano trước đó đột nhiên mở ra, một người con gái có gương mặt thanh tú và đang mặc đồng phục học sinh bước ra.
Nhìn thấy cháu gái, Nhu Khang thu vẻ mặt hung dữ lại, sau đó cười tươi nói, “Giai Hủy, cậu không sao hết, con chó này không nghe lời nên cậu đang thay Chu Cẩn Nghiêu dạy cho nó một bài học.
”Cô gái nhìn thấy Hạ Mạt đang đứng sau Đại Xuyên, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó tự nhiên đi đến trước mặt Nhu Khang, vẫy tay phải đang để sau lưng, ra hiệu cho hai người rời đi trước.
“Cậu, không phải cậu luôn muốn cháu chơi bài 《Vẫn đang chờ đợi em》cho cậu nghe sao? Bây giờ cháu đàn cho cậu nghe có được không?”Mặc dù Nhu Khang không muốn, nhưng nhìn thấy nụ cười ngây thơ và ngọt ngào của Giai Hủy, anh liếc nhìn Đại Xuyên và Hạ Mạt, sau đó xoay người đi vào phòng nhạc, “Được! Được! Chú muốn nghe Giai Hủy đàn bài hát này lâu lắm rồi.
”Hạ Mạt chạy về phòng xong vẫn chưa hoàn hồn, chân mềm nhũn dựa vào tường thở dốc.
Sau khi bình tĩnh lại, cô mở cửa ra, nhìn thấy Đại Xuyên đang sững sờ nhìn chằm chằm vào cô.
Trên mặt Đại Xuyên có hai vệt máu, Hạ Mạt nghĩ một hồi, nhận ra đó là vết tích do chiếc nhẫn của Nhu Khang gây ra.
“Anh có đau không?”, Hạ Mạt chỉ vào vết thương hỏi.
(Cái đoạn này thật ra là: Hạ Mạt tự chạm lên mặt mình và chỉ vào chỗ giống vết thương trên mặt của Đại Xuyên chứ không sờ trực tiếp vào mặt Đại Xuyên.
Nguyên văn là: 夏茉指了指自己脸上同样的位置, bạn nào biết tiếng Trung thì dịch lại hộ mình chứ mình không biết giải thích như thế kia mọi người hiểu không nữa.
)Đại Xuyên sờ lên mặt, sau khi nhìn thấy vệt máu trên tay anh liền lắc đầu.
“Không đau”Hạ Mạt có chút bất lực khi nhìn thấy phần da bị bong ra bên cạnh vết máu.
Cái người tên Nhu Khang kia rõ ràng đã dùng lực rất mạnh, vết thương trên mặt Đại Xuyên không chỉ là vết xước nhỏ.
Cô kéo Đại Xuyên vào trong phòng.
“Anh ngồi ở đó đi, tôi đi tìm thuốc khử trùng”Hạ Mạt lấy một cái ghế đến đặt trước mặt Đại Xuyên, sau đó xoay người đi đến chiếc tủ phía dưới ti vi tìm.
Cô nhớ trong phòng có hòm thuốc, có một hôm vào nửa đêm, Chu Cẩn Nghiêu trở về với sắc mặt mệt mỏi, cô nhìn thấy anh lấy hòm thuốc ra sát trùng cho vết thương trên cánh tay, nhưng lúc đó cô vẫn còn sợ Chu sẽ làm gì đó với mình nên cô chỉ có thể giả vờ như mình đang ngủ.
Hạ Mạt tìm thấy hòm thuốc, nhẹ nhàng sát trùng vết thương cho Đại Xuyên, sau đó cắt vài miếng băng gạc có kích thước phù hợp rồi dán lên.
“Xong rồi, mấy ngày nữa đừng để vết thương dính nước” Hạ Mạt dán miếng băng gạc cuối cùng lên.
Đại Xuyên gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Cánh cửa bị mở ra, cô gái vừa nãy đã giúp Hạ mạt giải vây nhìn thấy Hạ Mạt, cô ấy bỏ bàn tay do dự đang định gõ cửa xuống, đứng trước cửa với vẻ mặt xấu hổ.
.