“Sợ anh à?”“! ! Không có”Người đàn ông khẽ cười một tiếng, bàn tay thô ráp của anh chui thẳng vào váy cô, nhẹ nhàng nắm lấy cái eo nhỏ và mềm mại của cô, “Hửm? Thật sao?”Hạ Mạt cố gắng ổn định lại hơi thở, nhưng trong không gian yên tĩnh thế này, tiếng tim đập như đánh trống của cô đã lộ ra vô cùng rõ ràng.
Cửa phòng không đóng nên khi Sương Giai Hủy đang vui vẻ đi vào thì liền nhìn thấy cảnh vô cùng mờ ám của hai ngườiKhuân mặt cô ấy lộ ra vẻ ngại ngùng của thiếu nữ, nhưng trong mắt lại tràn ngập sự tò mò.
“Anh Cẩn Nghiêu, bố đã đồng ý ngày mai cho em tổ chức tiệc ở nhà, còn đồng ý cho em mời bạn bè đến chơi.
”“Em có thể mời chị Hạ Mạt đến chơi không?”Hạ Mạt nghe thấy Sương Giai Hủy mời cô, cô có chút ngạc nhiên.
Nhưng sự vui vẻ này cũng chỉ thoáng qua thôi, cô biết thân phận hiện tại của mình là gì.
Cô cúi thấp đầu nhìn hoa văn trên váy ngủ, hơi xuất thần.
Không phải Chu Cẩn Nghiêu không để ý đến sự mong đợi của thoáng qua trong ánh mắt cô.
Anh suy nghĩ một lúc, ngoại trừ hôm nay cô tự mình chạy xuống lầu, còn những lúc khác Hạ Mạt đều ngồi một mình trong phòng.
Tay người đàn ông xoa eo Hạ Mạt mấy cái, “Muốn đi à?”“! !.
Ừm”, Hạ Mạt nhẹ nhàng gật đầu.
“Được, ngày mai anh và Hạ Mạt sẽ tới tham gia”, Chu Cẩn Nghiêu đứng dậy, cho Sương Giai Hủy một câu trả lời chắc chắn.
Sương Giai Hủy vui vẻ rời đi, thời gian rất gấp, cô phải chuẩn bị thật tốt cho bữa tiệc ngày mai.
Trước khi đi, cô ấy còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Ánh mắt của Chu Cẩn Nghiêu lơ đãng nhìn vào khe hở chỗ cổ áo của Hạ Mạt, đôi gò bông trắng nõn đang phập phồng theo hơi thở của cô, khiến anh có chút mất bình tĩnh.
Anh xoay người rót nước, yết hầu khẽ chuyển động lên xuống, chỉ một lúc là uống hết nước trong cốc.
Chu Cẩn Nghiêu không ngồi gần Hạ Mạt nữa, anh cảm thấy chỉ cần mình lại gần cô gái mềm yếu này, thì trong lòng anh lại lóe lên một suy nghĩ, nhất định phải đem cô đặt dưới thân và từ từ giày vò cô.
Anh có chút khinh thường bản thân mình, không ngờ rằng sau khi được ăn mặn liền giống như một đứa trẻ con, không bao giờ biết đủ.
Mấy ngày này, anh cố gắng ít ở gần cô để bản thân anh khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh trước kia.
Nhưng không ngờ, cho dù bản thân làm bất cứ việc gì đi chăng nữa, thì trong đầu anh luôn ẩn hiện lên hình ảnh tối hôm đó.
Chu Cẩn Nghiêu nhìn Hạ Mạt đang ngồi trên giường, cô đang mặc chiếc áo khoác màu xám của anh, vốn dĩ dáng người cô đã rất gầy rồi, bây giờ lại càng trở nên nhỏ bé hơn.
Cô gái này quá gầy rồi, chẳng trách mới bị anh “làm” một chút đã không.
Chu Cẩn Nghiêu vừa nghĩ vừa đi tới chỗ cô.
Anh tự nhiên ôm Hạ Mạt lên đi xuống lầu.
Hạ Mạt không biết người đàn ông này sẽ đưa cô đi đâu, cô không dám phản kháng, “Chu tiên sinh!.
tôi!.
.
tôi có thể tự đi”Chu Cẩn Nghiêu cúi đầu nhìn Hạ Mạt, “Không đau nữa à?”Hạ Mạt ngẩn người ra trước câu hỏi đột ngột của anh, đợi cô hiểu ra anh đang hỏi chính là “chỗ đó” của mình thì mặt cô liền đỏ bừng.
“Dẫn em ra ngoài ăn cơm, em muốn ăn gì?”Hạ Mạt không ngờ cơ hội được ra ngoài lại đến nhanh như vậy, cô vô thức nhìn vào yết hầu anh, “Tôi muốn ăn mì! ! ”.