Nằm Vùng - Hãy Tin Tưởng Anh


Chu Cẩn Nghiêu bế Hạ Mạt vào trong xe.

Mùa hè ở Đông Nam Á vừa oi vừa nóng.

Chỉ cách có mấy bước chân thôi nhưng Hạ Mạt cảm thấy như đang ở trong phòng xông hơi vậy.

Chu Cẩn Nghiêu bật điều hòa lên, nhấc chiếc áo khoác hơi tuột xuống vai của Hạ Mạt lên.

Mãi đến khi ngồi lên chiếc ghế ấm áp bằng da thật kia, cô mới phát hiện phía dưới cô không mặc gì cả.

Đương nhiên là Chu Cẩn Nghiêu biết, khi vừa nãy bế cô anh đã phát hiện rồi.

Vậy nên đôi tay to lớn của anh vẫn luôn ôm lấy đôi chân mềm mại của cô, cánh tay thì giữ chặt góc váy cô, anh sợ gió thổi váy cô lên, người khác sẽ nhìn thấy chỗ mà chỉ có anh mới được thấy.

Nghĩ đến vừa nãy đã đồng ý lời mời tham gia bữa tiệc của Sương Giai Hủy, Chu Cẩn Nghiêu suy nghĩ một chút, “Ăn xong cơm anh đưa em đi mua mấy bộ quần áo”Lâu lắm rồi Hạ Mạt không nhìn thấy nhiều người như vậy.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ ô tô, những con người thong thả đi bộ, nhịp sống chậm, cách đó không xa là những người buôn bán có nước da màu nâu đen, họ đang đội chiếc mũ to trên đầu và đứng bán hàng dưới trời nắng.

Những thứ đang bị kìm nén trong lòng dần được lấp đầy bằng những sự vật sống động, cả người cô dần có cảm giác chân thực.

Cô nghĩ, bản thân mình vẫn còn sống sót, chỉ cần sống thì sẽ có hy vọng.

Xe rẽ vào một góc phố.

Hạ Mạt phát hiện phía ngoài bên cửa xe cô, trước cửa quán có đặt rất nhiều tượng phật màu vàng có chiều cao bằng nửa con người, tấm biển hiệu trước cửa là hình ảnh một số cô gái mát xa, cô đoán đó là quán Massage kiểu Thái, nhưng hình ảnh bên ngoài cửa xe của Chu Cẩn Nghiêu lại hoàn toàn khác, toàn bộ con đường đều là những quán bán đồ ăn vặt, người qua lại tấp nập, cách đó không xa hình như là một khu chợ lớn.

Chu Cẩn Nghiêu thấy Hạ Mạt vô cùng thích thú, khẽ nhìn trộm sang phía anh.

Anh dừng xe lại, cánh tay dài ôm lấy Hạ Mạt, sau đó một tay ôm cô vào lòng, dễ dàng để cô ngồi lên chân anh.

Anh mở cửa sổ xe ra, một cơn gió nóng thổi đến làm bay mái tóc dài của Hạ Mạt.

Hạ Mạt vô cùng xấu hổ, phía dưới không mặc gì, mà hai chân lại dang rộng ngồi trên đùi anh, hai người ngồi gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Tay trái của Chu Cẩn Nghiêu tùy ý đặt lên cửa sổ, tay còn lại thì ôm eo Hạ Mạt, ép cô ngồi gần anh hơn.

“Em muốn ăn quán nào?”Hạ Mạt từ bé đến lớn đều sống ở miền Bắc, mấy ngày ở trong biệt thự kia, người giúp việc hầu như ngày nào cũng đem cháo và cơm đến cho cô ăn.

Vậy nên vừa nãy lúc Chu Cẩn Nghiêu hỏi, cô đã vô thức nói muốn ăn mì.

Nhưng bây giờ, cô nhìn thấy đủ các món ăn Thái bên ngoài thì đột nhiên không còn muốn ăn mì nữa.

“Nghe theo anh, Chu tiên sinh! !.

”Chu Cẩn Nghiêu hơi nhướng mày, đến đây mấy ngày rồi nhưng cô chưa từng chủ động nói chuyện với anh, cho dù có nói, cũng chỉ nhỏ giọng gọi anh là Chu tiên sinh.

Thấy Chu Cẩn Nghiêu không nói gì, Hạ Mạt ngước mắt lên, ngơ ngác nhìn anh.

“Em gọi tôi là gì?”“!.

.

Chu, Chu tiên sinh”Chu Cẩn Nghiêu khẽ cười một tiếng, quyết định không để ý đến cách xưng hô này nữa.

Khóe môi anh gợi lên một cường cong rất đẹp, “Vậy em đoán xem, bây giờ Chu tiên sinh muốn ăn gì? Hạ Mạt lắc đầu.

Nụ cười trên khóe môi người đàn ông lại càng sâu, anh hơi nghiêng người về phía trước, đôi môi mỏng dán lên tai Hạ Mạt.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui