Nằm Vùng - Hãy Tin Tưởng Anh


“Cầu xin anh! Chu tiên sinh, trừ chuyện này ra, chuyện gì tôi cũng làm được.

”Chu Cẩn Nghiêu không nói gì, anh hơi cúi người nhặt bao thuốc lá ở trên tủ cạnh đầu giường lên.

Anh bật lửa châm thuốc, ánh lửa lấp ló giữa những ngón tay của anh.

Chu Cẩn Nghiêu hất cằm nói, “Cô đi tắm trước đi.

”Lúc Hạ Mạt vừa bước vào anh đã ngửi được một mùi thơm đặc trưng của Đông Nam Á ở trên người cô, có lẽ là bị bọn họ xịt lên, mùi hương rất nồng, nhưng anh không thích mùi này.

Thấy Hạ Mạt không đi, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin.

Chu Cẩn Nghiêu đi đến ghé sát vào cô, hai người dường như có thể cảm nhận được rõ hơi thở của đối phương.

Hạ Mạt có chút sợ hãi, cô cẩn thận lùi từng chút một về phía sau.

“Cô muốn tự mình tắm, hay là để tôi tắm giúp cô?”Hạ Mạt nhắm mắt lại, thống khổ lắc đầu, một lúc sau cô nói, “tôi tự tắm! ! ”Rõ rằng là chỉ có mấy bước chân, nhưng Hạ Mạt lại cảm thấy dài như cả thế kỷ.

Cửa phòng tắm là loại cửa kéo, cô nhẹ nhàng đẩy ra, sau khi vào lại cẩn thận đóng vào.


Khi nước từ vòi hoa sen chảy xuống người, nước mắt của Hạ Mạt cũng bắt đầu rơi.

Cô không biết bây giờ mình đang ở đâu, cũng không biết bây giờ bản thân nên làm gì nữa.

Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm chảy xuống.

Chu Cẩn Nghiêu dập tắt điếu thuốc trong tay, đứng dậy đi ra mở cửa.

Nhìn thấy Bổng Cát vẫn đang đứng canh ở trước cửa, Chu Cẩn Nghiêu nhướng mày, “Cậu đứng ở đây làm gì?”Bổng Cát cung kính nói, “Anh Nghiêu, đây là mệnh lệch của ông chủ.

”“Cút!”Bổng Cát cúi thấp đầu, nhưng vẫn đứng im, không di chuyển.

Chu Cẩn Nghiêu đóng cửa lại và xoay người đi vào phòng.

Một lúc sau, anh đẩy cửa phòng tắm ra.

Nhìn thấy người đàn ông đứng ở trước cửa, Hạ Mạt sợ hãi dựa vào góc tường.

“Đừng,….

.

xin anh!.

”Chủ Cẩn Nghiêu đi tới đặt tay lên eo của Hạ Mạt, sau đó ôm cô vẫn còn đang khỏa thân đặt lên bồn rửa mặt.

Anh đưa tay lau vài cái lên chiếc gương phía sau Hạ Mạt.

Sau đó, anh nắm lấy cằm cô và xoay cô lại.

“Có người nghe lén”Hạ Mạt nhìn thấy dòng chữ trên gương, đầu óc hỗn loạn.

Chu Cẩn Nghiêu lại viết, “Tin tưởng tôi”Không đợi cô phản ứng lại, người đàn ông đã đưa tay ra giữ lấy mông cô và ôm cô lên.

Đột nhiên bị bế lên khiến Hạ Mạt đưa tay ra ôm lấy cổ anh theo bản năng.


Hạ Mạt được đặt lên giường, lúc cô vẫn còn đang suy nghĩ về dòng chữ lúc nãy Chu Cẩn Nghiêu viết, thì anh đã đưa tay lên cởi bỏ chiếc áo vừa bị vòi hoa sen làm ướt, và cúi người đè lên cô.

Hạ Mạt muốn trốn, nhưng khuân mặt lại bị anh giữ lại.

Đầu lưỡi linh hoạt của anh dễ dàng cạy mở được miệng của cô, tùy ý khuấy đảo bên trong miệng cô, và kéo ra vài sợi chỉ bạc.

Hai tay Hạ Mạt chống ở trước ngực, cô muốn đẩy anh ra nhưng không được.

“Ưm!.

”Hạ Mạt muốn từ chối, nhưng vừa mở miệng lại phát ra âm thanh rên rỉ xấu hổ.

Môi lưỡi của Chu Cẩn Nghiêu di chuyển xuống phía dưới và dừng lại trên đôi gò bồng chưa có ai chạm qua của cô.

“Ưm!.

.

Đừng mà!.

.

”Anh nhẹ nhàng liếm mút cho đến khi hai đầu nhũ hoa phiếm hồng dựng đứng lên, sau đó anh khẽ cắn một cái, rồi ngậm trong miệng từ từ liếm mút tiếp.


Một tay Chu Cẩn Nghiêu nắm lấy cổ tay Hạ Mạt đè lên trên đỉnh đầu cô, tay kia luồn xuống phía dưới thăm dò và đi thẳng tới chỗ hoa tâm đã hơi hé mở của cô.

Hạ Mạt khép chặt chân lại chân theo bản năng , nhưng hành động đó lại khiến cho ngón tay của người đàn ông bị kẹp chặt giữa hai cánh hoa mềm mại.

“Chu tiên sinh!.

.

Cầu xin anh, đừng! !.

.

”Vừa nói xong, Hạ Mạt liền cảm nhận được có một ngón tay đang dần tiến vào cơ thể cô và bắt đầu chậm rãi di chuyển.

Âm đạo ấm nóng gắt gao cắn chặt lấy ngón tay đang tiến vào cơ thể.

Chu Cẩn Nghiêu dùng lòng bàn tay ấn lên bên ngoài hoa tâm, một lúc sau liền phát ra tiếng nước dính nhớp nháp.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận