Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Bởi vì trong khi nằm vùng Thiệu Phi Phàm có biểu hiện tốt, cho nên Quách cục bổ nhiệm anh làm Cảnh Đội là hợp tình hợp lý .

Cho nên Thiệu Phi Phàm rất tự tại đi vào đại đội hình cảnh báo cáo, mà khi
anh nhìn thấy cảnh phục cùng cảnh quan, trong lòng anh laị không thoải
mái, anh mang cảnh phục trực tiếp đi tìm Quách cục hỏi"Có ý tứ gì?"

Quách cục liếc nhìn quân hàm chức vụ là"Phó Đội Trưởng" chỉ cười cười nói "Thế nào, làm quan còn không vui hả ?"

"Có làm quan tôi sẽ rất vui mừng, nhưng tôi muốn biết việc này là thế nào,
ai làm chuyện này. Nếu như mà tôi làm rất tốt, làm được, đừng nói Phó
Đội Trưởng, cho tôi làm cục trưởng tôi cũng dám ngồi. Nhưng việc này là
người nào đó sai khiến, có quan hệ, Thiệu Phi Phàm tôi rất khinh
thường."

"A, giọng điệu của cậu thật lớn, còn nghĩ tới vị trí của tôi? Thiệu Phi Phàm, có phải cục trưởng làm hay không tôi không biết,
chỉ là chức vụ này cậu nhất định có thể làm. Tôi tin tưởng cậu có năng
lực này, chẳng lẽ cậu không tin vào bản thân mình?" Quách cục thu lại nụ cười, gật đầu nói"Đây là tự tôi làm, cậu không được lưu lại bất cứ cái
chứng cứ gì về thân phận trước kia, ngày mai tôi đổi quân hàm cảnh viên
cho cậu."

"Ngài thật không phải bởi vì nhà tôi. . . . . ."

"Thiệu Phi Phàm, cậu có biết hay không bây giờ cậu đang chất vấn lãnh đạo." Quách cục nghiêm túc nhíu mày.

Thiệu Phi Phàm vuốt vuốt mái tóc, cầm lại cảnh quan, "Quách cục, tôi sẽ không để cho ngài thất vọng." Nói xong, anh xoay người ra khỏi phòng làm
việc.

Quách cục nhìn tiểu tử hơi giận bỏ đi, cầm điện thoại lên
gọi đến quân khu "Thiệu chính ủy, tiểu tử nhà ngài đúng như ngài dự
đoán, không cảm kích còn không nói, ngược lại nổi giận."

. . . . . .

Khi Thiệu Phi Phàm rời đi Cảnh Đội, trong đội trực tiếp đưa cho anh một
chiếc chìa khóa xe, nói là công việc cần phải có xe. Anh ngồi vào xe
cảnh sát, càng nghĩ càng không đúng, anh liền gọi điện thoại cho Thiệu
Phi Trì, " chuyện công tác của tôi, các người ai cũng không được phép
nhúng tay vào."

Kết quả, Thiệu Phi Trì dùng lời lẽ như Quách cục
nói không cứng không mềm, trực tiếp đánh cho anh trở về, để cho anh á
khẩu không trả lời được, ngoan ngoãn làm Phó Đội Trưởng.

Chỉ là
may mắn, hoàn cảnh mới rất thuận lợi, hình cảnh nhị đội, các cảnh viên
đều chuyển nghề từ bộ đội, đội trưởng còn là bộ đội đặc chủng, lúc vừa
nghe địa phương anh đi lính, hung hăng vỗ đầu vai anh nói "Khổ, Chúng ta đã từng một lần đi qua chỗ bộ đội các người, uống nước tinh khiết cũng
khó khăn, nhưng những thứ này đối với các ngươi, bên kia thông tin còn
thật là khó khăn. Nhưng mà bây giờ tốt hơn nhiều, nghe nói gọi điện
thoại đều không cần máy nhận tín hiệu rồi."

Vừa nghĩ tới thời điểm làm lính, Thiệu Phi Phàm nhếch miệng, là khổ, thời
điểm đứng nghiêm cảm giác nước mắt đều khô , đó là người một thời đi
lính ai cũng phải thể nghiệm.

" gần đây Đội chúng ta điều tra về
mấy vụ án vận độc, độc phiến, trong đó cũng liên quan đến người nằm
vùng, chính vụ án Lý Lan , cậu tới thật đúng lúc. Lý Lan, buôn bán nhân
khẩu rõ ràng, nhưng vừa hỏi đến ma túy, cô ta liền thêu dệt vô cớ làm
chúng ta vòng vo quanh quanh. Ngày hôm trước, tôi theo thỉnh Quách cục
muốn cậu hiệp trợ, Quách cục mới nói cậu đã được điều vào đây rồi. Đội
chúng ta mong cậu đã 48 canh giờ." Cảnh viên không có phân biệt cấp
trên, nói tới nói lui vô cùng khôi hài, nói chuyện làm việc cũng rất
sảng khoái.

Thiệu Phi Phàm cùng anh ta nói chuyện, nhanh chóng
tiến vào trạng thái làm việc, mở ra xem cặn kẽ tất cả người nằm vùng
cùng nhân viên cảnh sát. Kê kỳ quyết định để Thiệu Phi Phàm thẩm vấn Lý
Lan cả đêm, để anh mau sớm tiến vào vụ án.

Lý Lan nhìn thấy
Thiệu Phi Phàm mặc cảnh phục xuất hiện, trong đôi mắt... Thù hận giống
như độc xà, tùy thời có thể đem răng nọc cắn vào trái tim của anh .

Không cần Thiệu Phi Phàm mở miệng, cô đã lạnh lùng mà cười cười mở miệng, "Phàm, ngươi muốn biết vùng đất ma túy ở
đâu đúng không? Ha ha ha, ban đầu ngươi một lòng muốn nhận hàng, làm sao lại không suy nghĩ một chút độc này vào bằng cách nào đây? nói cho
cùng, ngươi chính là còn non."

"Tôi còn non, cô cũng sẽ không bị
giam ở chỗ này." Thiệu Phi Phàm cười nói."Còn nữa, tôi tên là Thiệu Phi
Phàm, bây giờ cô nên gọi tôi là Thiệu cảnh quan."

Sắc mặt Lý lan
cứng đờ, híp mắt, chốc lát, vừa cười nói."Nói thật hay, gặp ngươi, coi
như Lý Lan tôi không may. Chỉ là, Thiệu cảnh quan muốn biết ma túy ở
đâu, trừ khi. . . . . ."

"Trừ khi thế nào?"

Lý Lan nhìn mắt Thiệu Phi Phàm, nói từng chữ "Trừ khi - không phải là - ngươi - chết, phản đồ."

"Lý Lan." Thiệu Phi Phàm quát lớn, Lý Lan lại nói không thoải mái, không có phối hợp thẩm vấn.

Đội trưởng thấy không có hiệu quả gì, liền bảo cảnh viên đem Lý Lan đưa về
trại tạm giam, nói với Thiệu Phi Phàm "Phi Phàm, đừng nóng vội, loại phụ nữ này, tôi thấy nhiều rồi, từ từ thôi, sẽ đến lúc cô ta phải nói."

Thiệu Phi Phàm cũng không lạc quan như vậy, Lý Lan này lại bất đồng bình
thường, "Đội trưởng, Lý Lan có một em gái gọi là Lý Dĩnh, hình như đi
học ở Canada, nếu không chúng ta thử liên lạc với em gái cô ta xem. . . . . ."

Ánh mắt đội trưởng sáng lên "Tiểu tử
sao cậu không nói sớm." Thông qua người thân, khiến tội phạm khai ra
khẩu cung, là cực kỳ có tác dụng, "Tôi sẽ liên lạc những bên có liên
quan, để cho bọn họ giúp đỡ liên lạc Lý Dĩnh. Hôm nay liền đến nơi này,
tất cả mọi người đi về nghỉ ngơi đi. Phi Phàm, cậu vừa mới lên ban ,liền đụng phải vụ án lớn, chỉ có thể cực khổ thôi. Chờ vụ án này được phá,
trong đội sẽ tổ chức đón người mới đến cho cậu."

Thiệu Phi Phàm gãi gãi đầu, "Nghênh cái gì mới, phá án, tôi mời mọi người ăn cơm."

"Tiểu tử, tổ chức đón người mới đến, bản thân liền làm thịt người mới, cậu
phá án nhiều tiền thưởng nhiều, còn muốn để cho chúng tôi những người
lãnh lương này mời không, cậu có ý tốt sao?"

Trong đội cảnh viên"Dụ dỗ" nở nụ cười, Thiệu Phi Phàm cũng cười theo. Đảo qua một ngày mệt mỏi liền đi về.

Vụ án thẩm vấn ba ngày, cũng không có tiến triển cái gì, Lý Dĩnh lại liên
lạc không được. Chính là, Nhà họ Thượng bên kia lại lại có sóng, thời
điểm Thiệu Phi Phàm thẩm vấn vụ án thì tắt máy, mới từ phòng thẩm vấn đi ra, tiểu cảnh viên liền thông báo cho anh "đội trưởng Thiệu, anh có
điện thoại trong phòng làm việc, từ trưa rồi, mới vừa rồi đánh tới phòng làm việc, tôi giúp anh nhận, là anh hai anh , nói để cho anh tra hỏi
xong thì bảo anh gọi lại ngay, giống như có việc gấp."

Việc gấp? Anh có chuyện gì gấp? Thiệu Phi
Phàm cảm ơn cảnh viên, không nhanh không chậm trở về phòng làm việc, trả lời điện thoại của Thiệu Phi Trì "Chuyện gì, mà vội như muốn đòi mạng
vậy."

"Chuyện gì? Ngươi nhanh đi một chuyến đến Nhà họ Thượng,
Thượng Tâm náo loạn cùng trong nhà. Hôm qua liền tuyệt thực rồi, ngươi
nhanh đi xem một chút."

"Anh, tôi làm gì có thời gian, trong đội vội chân cũng muốn vắt lên cổ rồi."

"Chính là chân không chạm đất, ngươi cũng phải để thời gian đi xem một chút,
vợ của mình tuyệt thực, ngươi cũng không quan tâm, ta xem ngươi là cái
gì. Bữa tiệc đính hôn là chủ nhật, hôm nay là thứ ba, ngươi đến ngay nhà họ Thượng, nếu không cẩn thận chén cơm của ngươi."

"Anh là uy hiếp tôi!" Thiệu Phi Phàm không muốn, tại sao nha, Nhà họ Thượng náo loạn có quan hệ gì cùng anh.

Thiệu Phi Trì hình như hết hy vọng, "Ta đúng là uy hiếp ngươi, ngươi thích đi hay không đi thì tùy." Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Chỉ chốc lát sau, liền có người gõ cửa phòng anh "Phi phàm, cho cậu nghỉ nửa ngày, nên làm gì thì làm cái đó đi."

"Đội trưởng ?"

Đội trưởng thấy anh trừng mắt, ho khan một cái, " công việc chúng ta cứ như vậy, bận rộn ngày đêm chẳng phân biệt được, trong đội có rất nhiều
người độc thân tìm không được vợ, cái người này tìm được vợ thì hãy nắm
chặt, đừng làm cho tiểu tức phụ chạy. Nếu nhà vợ xảy ra chuyện, cậu liền đi qua xem một chút, Quách cục đối với chuyện này cũng rất xem trọng,
đi đi."

Thiệu Phi Phàm nhìn đội trưởng ra khỏi phòng làm việc anh cũng không nói ra lời, mặc dù không biết Thiệu Phi Trì cùng Quách cục
nói gì, cũng không biết Quách cục nói cùng đội trưởng thế nào, nhưng
nghe lời này của đội trưởng, khẳng định không phải nói chuyện như vậy!

"Mẹ kiếp, tôi trêu ghẹo ai thế này?"

Mắng tùy tiện một câu rồi anh cầm điện thoại di động lên, và cầm áo khoác
cảnh phục, cùng chìa khóa xe ra khỏi Cảnh Đội. Đi tới cửa, suy nghĩ một
chút, anh vẫn gọi một cuộc điện thoại cho Thượng Tâm, vừa lên tiếng
chính là hỏi: "Cô nương, cái người này ở nhà lại làm gì đó?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui