Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Thần Tri Thư nhìn cô gái nhiệt tình biểu diễn ở trên võ đài, cô gái nhảy vũ
điệu cực tốt, từng cái ra dấu tay từng cái đung đưa, đều làm mọi người
nóng lên.

Nhưng mà làm cho anh khiếp sợ không phải vũ điệu nhảy
của cô, mà là khuôn mặt, mặc dù có vẻ trang điểm đậm nhưng lại không mất đi vẻ thanh thuần, khuôn mặt lớn chừng bàn tay, trừ mắt ra ngũ quan đều nho nhỏ, khi cười lên xuất hiện lúm đồng tiền, lỗ mũi hơi nhíu lại.

Là Thượng Tâm, không, cũng không phải Thượng Tâm, nhưng dáng dấp hai người lại có bảy tám phần giống nhau.

"Cô ấy, gọi là Tư Tư. Tuần trước mới tới, mới nhảy một lần, mà đã có rất
nhiều khách đều muốn cô ấy nhảy. Hôm nay cô ấy lên biểu diễn, hôm qua
còn có một vị lão bản ra hai vạn muốn uống một ly rượu cùng cô ấy."

Thần Tri Thư từ từ tỉnh táo lại, đó không phải Thượng Tâm, chỉ là một vũ nữ
có mấy phần tương tự Thượng Tâm. Anh ngoái đầu nhìn lần nữa, lại liếc
mắt nhìn, anh cười lạnh, xoay người rời đi.

——— —————— —————— —————— —————— —————— ———

Kết thúc thi cuối kỳ, Thượng Tâm có thời gian nghỉ ngơi. Các học viên đều
phải bị huấn luyện hơn nửa. Còn dư lại gần nửa không ngừng cố gắng qua
kì thi, cho nên hết sức khẩn trương. Hôm nay đã thi xong, cả người cũng
thoải mãi, nghỉ ngơi ở nhà, ai kêu cũng không đi ra.

Mà vốn có kế hoạch đi Newyork đón mừng năm mới, bởi vì ông cụ Nghiêm gia
trở về nước mà không thành. Thiệu Phi Phàm tất nhiên là người vui mừng
nhất, cứ như vậy, Thần Tri Thư sẽ không có cơ hội ở cùng Thượng Tâm, đối với Thần Tri Thư anh còn có chút không yên lòng. Nghe nói, gần đây hắn
lại bắt đầu thường xuyên ra vào Nhà họ Thượng, làm cho người ta nhức
đầu.

"Thiệu đội trưởng, đội trưởng ." Bắp chân bị đá một cái, Thiệu Phi Phàm hơi ngửa đầu lên, vẻ mặt mê mang nhìn Quách cục.

Cốc đội trưởng ho khan một cái hạ thấp giọng "Người anh em, cục trưởng gọi cậu hai tiếng cậu đều không có phản ứng."

Quách cục trừng mắt nhìn anh , cầm văn kiện lên, quẳng xuống nói một
câu"Không có ý kiến gì thì cứ quyết định như vậy, tan họp." Rồi đẩy ghế
ngồi rồi ra khỏi phòng họp.

Thiệu Phi Phàm đối với việc mình thất thần xin lỗi, xoa xoa ót, quay đầu hỏi Cốc đội trưởng "Đội trưởng,
Quách cục mới vừa rồi định nói cái gì?"

Cốc đội liếc mắt xem thường, nhất thời im lặng. Thở dài đứng dậy vỗ vỗ bờ vai của anh, "Cậu về nhà dọn dẹp một chút thôi."

"Dọn dẹp cái gì?"

"Dọn dẹp hành lý, chuẩn bị đi công tác."

Thiệu Phi Phàm thiếu chút nữa đem cái ghế ngồi lật đổ "Cốc đội trưởng, ngày
mai liền bước sang năm mới rồi, anh muốn tôi đi công tác?"

Cốc
đội đem một cái túi hồ sơ đưa cho anh "Lý Lan xuất hiện ở Vân Nam,
chúng ta hoài nghi Lý Lan lấy được ma túy có lẽ chính là em gái Lý Dĩnh
liên lạc, cho nên cậu phải đi Vân Nam liên lạc làm việc cùng cảnh sát
Vân Nam , tiến hành điều tra Lý Dĩnh, một khi có chứng cớ lập tức truy
nã bắt người."

Thiệu Phi Phàm khóc
không ra nước mắt, "Vụ án này cũng đã lâu như vậy, cũng không để cho tôi ở nhà mừng năm mới, thế nào cũng phải điều tôi đi mùng một?"

"Mới vừa rồi Quách cục hỏi ý kiến cậu, làm sao cậu không nói."

"Tại tôi không để ý?" Chỉ mới nghĩ tới chuyện Thượng Tâm, ai ngờ Quách cục lại điều anh đi xa trường.

Cốc đội trưởng thương mà không giúp gì được vỗ vỗ bờ vai của anh, "Anh em,
không phải là "tôi" không giúp cậu...cậu cũng biết hôn sự của tôi với
chị dâu cậu còn chưa tới nửa năm, lần này nghỉ đông vừa đúng lúc tôi
muốn trở về nói với cha mẹ tôi định ngày, nếu không tôi liền đi thay
cậu."

Thiệu Phi Phàm chỉ có thể sờ mũi một cái, tự nhận mình xui xẻo, lúc này nói gì cũng đã trễ rồi, anh cầm
túi hồ sơ lên, hét lớn một tiếng rồi ra khỏi phòng họp, đi ngang qua cửa phòng làm việc của Quách cục, bước chân cố tình tăng mạnh lên, hận
không được đá một cái để bày tỏ kháng nghị.

Anh quyết định, từ
30 đến mùng một, anh sẽ cứ mười phút lại gọi một cú điện thoại cho Quách cục hồi báo tiến trình công việc, không để cho hắn qua năm mới tốt như
vậy.

Lần này nhiệm vụ đi công tác rất gấp, nói đi là đi, còn chưa tới lúc tan việc, ngày thứ hai, vé máy bay bay đi Côn Minh đã được đưa đến phòng làm việc của anh . Thiệu Phi Phàm nhìn vé máy bay, chân mày
nhíu thật chặt, anh bỏ bút trong tay xuống, cầm chìa khóa xe quang minh
chính đại nói về sớm.

Đi đến lầu một,
lại đụng phải người muốn đưa tài liệu lên. Thiệu Phi Phàm gật đầu một
cái coi như chào hỏi, chỉ là khuỷu tay lại bị bắt được.

"Phi Phàm, những năm này anh sống tốt không?"

Thiệu Phi Phàm còn cau mày, lúc này mới nhớ tới hỏi anh có được hay không, có phải hơi trễ hay không? Năm đó chia tay, hai người đã không còn quan hệ gì nữa, lúc này đây lại hỏi đến, khiến cho người ta kinh ngạc.
Anh vung cánh tay, né tránh tay của cô "Rất tốt. Đúng rồi, nghe Cốc đội nói lễ mừng năm mới hai người phải về nhà tiến hành hôn sự, chúc mừng
cô."

Mặt cô ta nhìn không ra buồn vui, "Phi Phàm, năm đó tôi. . . . . ."

"Chuyện năm đó tôi đều đã quên." Thiệu Phi Phàm trách móc, giơ tay xem đồng hồ
một chút "Tôi còn phải trở về dọn dẹp hành lý, cũng không có thời gian
nói chuyện với cô, hẹn gặp lại sau vậy."

Thiệu Phi Phàm không đợi cô mở miệng, vội vã đi ra ngoài, tất nhiên anh không có tâm tư đi
nghiên cứu nét mặt của cô. Đau lòng, hay là chột dạ? Tùy tiện cái gì đi! Tóm lại, anh thật lòng chúc phúc, cũng không muốn cùng cô anh có ràng
buộc gì, nếu có thể anh cũng muốn cả đời không gặp gỡ, chỉ là rõ ràng
rất không có khả năng. Lại không nói cô ta sẽ phải kết hôn cùng Cốc đội, huống chi bọn họ vẫn còn làm ở cùng một cơ quan, cúi đầu không thấy
ngẩng đầu lại gặp.

Người phụ nữ này tốt nhất đừng gây toái cho anh, nếu không anh sẽ không nể tình .

Thiệu Phi Phàm mở ra cửa xe cảnh sát rồi ra khỏi cổng nơi làm việc, phía
trước cửa sổ phòng cục trưởng ở lầu tám, hai người đưa mắt nhìn anh lái
xe rời đi.

"Tiểu Cốc, cậu xem Phi Phàm như thế nào?" Quách cục chắp tay sau lưng đứng ở phía trước cửa sổ.

Cốc đội xoay người lại đi tới bên bàn làm việc "Tâm tư cẩn thận, làm việc
nghiêm túc, cũng hiểu được lấy đại cục làm trọng, hữu dũng hữu mưu, dám
liều mạng dám xông. Đem nhị đội giao cho cậu ta tôi yên
tâm."

Quách cục xoay người lại nở nụ cười, "Thật tính toán điều đi?"

"Vợ tôi cùng người trong nhà cũng muốn tôi hạ xuống điều động, nói là không yên tâm. Tôi suy tính đã lâu rồi, nếu muốn kết hôn với người ta thì
phải làm cho gia đình người ta an tâm không phải sao, làm việc ở đâu thì cũng đều là công việc, lại nói điều đi qua đó còn thăng chức nhanh
hơn, không chừng tôi không tới bốn mươi liền bò đến vị trí của ngài
rồi." Một câu cuối cùng rõ ràng còn mang theo đưa đẩy.

Quách
cục"Hừ" một tiếng, phản bác một câu, "Không có chí khí." Lấy địa vị Cốc
gia, nếu muốn thăng chức nhanh, vừa bắt đầu cũng sẽ không cho anh ta đi
đến đội hình cảnh. Lần này đi nơi khác, chỉ sợ cũng là vì cô dâu mới,
đến bây giờ, anh vẫn thật không nhìn ra vị Tự tiểu thư này có nơi nào
xuất chúng, có thể để cho một người đàn ông tốt như vậy, cam tâm lui một đường. Chỉ là, hai vợ chồng đều muốn kết hôn, anh là người lãnh đạo tất nhiên sẽ không hỏi nhiều, chỉ có thể chúc phúc."Thế nào cũng phải mời
tôi uống rượu mừng cậu điều đi thôi?"

"Đó là tất nhiên, thủ tục phía trên cũng sẽ không làm xong nhanh như vậy.
Chỉ là, Quách cục không ngại cho Thiệu Phi Phàm chút thời gian, để cho
anh ta chuẩn bị tâm tư."

Nói đến đây, Quách cục còn nhức đầu.
Ban đầu khi đi vào, Thiệu Phi Phàm liền giơ chân chất vấn anh có phải
Nhà họ Thiệu giúp đỡ hay không, lúc này cậu ta đã được thăng chức nhanh
như vậy, sợ là sẽ bị ép hỏi một lần. Người ta được thăng chức thì vui
mừng, còn cậu ta thăng quan đến lãnh đạo thì bất bình không vui."Cái này cậu tự mình đi nói với cậu ta đi, trực tiếp nói với cậu ta là cậu tiến
cử, đừng làm cho cậu ta đến đây, chất vấn tôi."

"Này?"

Quách cục cười khổ lắc đầu, "Lại nói, cha cậu cùng cha Thiệu Phi Phàm là chiến hữu."

Cốc đội trưởng không hiểu ra sao.

"Cha cậu làm việc ở thành phố G, cậu không nhớ ra Lãnh Đạo ở đó sao?"

"Chú Thiệu?" Cốc đội trưởng sợ hãi kêu "Cậu ta là con trai út của chú Thiệu?"

"Đúng thế."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui