Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Thần Tri Thư trợn mắt nhìn Thiệu Phi Phàm quay đầu xe rời đi, ngực giống như bị một thứ gì đó chặn lại, nhưng chỉ chốc lát sau, hắn ta lại bật
cười, khóe miệng cong cong, mang theo một chút tịch mịch và khổ sở.

Chỉ cần cô ấy sống tốt là được.

Lần trước ở trong phòng tạm giam, Thượng Tâm đã cầm lấy tay hắn, nhẹ nhàng
bình tĩnh nói với hắn rằng “Em không trách anh, anh cũng không cần tự
trách mình, anh vẫn là anh trai em, giống như một người anh ruột vậy.”
Vào thời điểm đó, hắn cảm thấy thực tế thật tàn nhẫn, hắn tình nguyện
rằng Thượng Tâm hận hắn, oán hắn, cả đời này cũng không muốn gặp lại
hắn. Nhưng cái nha đầu kia…

Thần Tri Thư nhắm mắt lại, không muốn thứ gì đó chảy ra khỏi hốc mắt, hắn là một người đàn ông, không thể
giống như các cô gái được.

Nếu Thượng Tâm nguyện ý coi hắn là anh trai, hắn liền trở thành một người anh trai cả đời này đứng sau lưng
cô, bảo vệ cho cô, chỉ cần cô muốn thì bất cứ khi nào quay đầu lại cũng
có thể dựa vào người anh trai này, so với anh trai ruột còn thân thiết
hơn.

Sau khi sắp xếp thật tốt tâm tình của mình, Thần Tri Thư
liền mở cửa xuống xe. Trước cửa quán bar Kim Sắc đã sớm bị vây kín mít
bởi những chiếc xe cảnh sát và xe cứu thương.

Đứa bé giữ cửa thấy ông chủ đi đến, liền vội vàng chạy tới kể rõ tình hình, “Thần thiếu
gia, bức tường thủy mặc đã bị đập bể, thiếu gia nhà họ Trần thì bị
thương ở khuôn mặt và cánh tay, còn có…”

Thần Tri Thư vừa nghe
thấy thiếu gia nhà họ Trần bị thương, thì sắc mặt tối sầm. Trần Bảo được Thượng Trạm Bắc và Hắc Da coi như con trai, so với Thượng Tâm thì nhỏ
hơn ba tuổi, cũng coi như là cùng chơi đùa với bọn họ mà lớn lên. “Các
người con mẹ nó làm ăn cái kiểu gì thế? Còn để cho người khác làm Trần
Bảo bị thương, chị S đâu rồi?”

“Chị S cũng bị thương, bị thủy tinh ghim vào chân.”

“Con mẹ nó đều là phế vật, tôi còn nuôi các người làm gì?” Thần Tri Thư mắng liên mồm, soải bước tiến vào quán bar, trong quán bar vẫn là một cảnh
tượng hỗn độn, những người thi hành công vụ đang kiểm tra chứng minh thư của mọi người, những người tham dự đánh nhau thì đứng giáp vào một bên
tường.

Quét mắt một cái, liền nhìn thấy bảy tám khuôn mặt có chút quen thuộc, đều là những đứa trẻ trong đại viện quân khu. Hắn đi qua
đó, đá một phát vào con trai của đoàn trưởng Lý, “Trần Bảo đâu?”

Lý Vạn Tử thấy hắn tới thì ánh mắt sáng lên, “Anh Thần, Trần Bảo vừa mới
bị đưa lên xe cứu thương, không sao hết, bọn em không thể nào chịu thiệt được, đầu của bọn họ còn bị chúng em đập cho mấy cái đấy!”

Viên
cảnh sát vừa nghe thấy vậy, liền đi tới tra khảo Lý Vạn Tử, “Cậu vẫn còn muốn khoe khoang, tôi nói cho cậu biết, nếu như người ta muốn truy cứu, thì tội của các cậu chính là trọng tội, ít nhất cũng phải ngồi tù ba
năm.”

Lý Vạn Tử bĩu môi, những lời này căn bản là không thể hù dọa được cậu ta.

Thần Tri Thư cũng không lo lắng, những đứa trẻ này cũng không gây ra chuyện
gì quá nghiêm trọng, hình phạt này cũng quá nặng đi, nếu như mấy đứa trẻ này mà bị hù dọa thì không phải là người lớn lên ở trong đại viện rồi!
Hắn nhìn lướt qua một lượt, bắt gặp một ánh mắt quen thuộc liền hỏi,
“Sao lại đánh nhau?”

“Anh Thần, thật ra đây chỉ là một cuộc hiểu lầm.”

Thần Tri Thư trợn trắng mắt, hiểu lầm gì mà suýt nữa thì đập phá hỏng cả
quán bar của hắn cơ chứ? “Nếu như đây không phải là hiểu lầm, vậy có
phải là các người sẽ phá hỏng luôn cả quán bar của tôi đúng không?”

“Cái đó thật không thể trách bọn em được… Có mấy người để ý thấy chị Thần,
lại không biết chị ấy là ai, nói mấy lời khinh bạc chị ấy, vừa đúng lúc
bị Trần Bảo nghe thấy, tiểu tử đó cũng không biết là ăn phải cái gì,
không nói hai lời liền cầm lấy một chai rượu lên đập bọn họ. Mấy anh em
bọn em cũng không thể trơ mắt ra nhìn được, nên cũng xông vào giúp đỡ,
người của đối phương cũng không ít, cho nên lập tức xảy ra quần đấu.”

“Chị tôi đâu?”

“Đi cục cảnh sát rồi.”

Lúc này, cảnh sát cũng bắt ép bọn họ đi ra ngoài, Thần Tri Thư thở dài, dặn dò các nhân viên dọn dẹp sạch sẽ xong, liền đi tới cục cảnh sát. Đến
cục cảnh sát đã nhìn thấy ba và ba nuôi đều ở đó, trong lòng Thần Tri
Thư nhảy lên một cái, một vụ đánh nhau làm trưởng bối cả hai nhà đều
phải đến, chắc không quá nghiêm trọng đi?

Thượng Trạm Bắc thấy
hắn đến nhưng không nói gì, còn Hắc Da thì sắc mặt không được tốt lắm,
Thần Tri Thư cũng không dám nói gì, ngoan ngoãn ngồi ở hàng ghế chờ,
cùng đợi tin tức với trưởng bối.

Chỉ chốc lát sau, Thiệu Phi Phàm đã đi ra, Thượng Trạm Bắc vội đứng dậy hỏi thăm, “Tình huống thế nào rồi?”

“Vừa mới bắt đầu, đối phương nhất định muốn khởi tố, nhưng khi biết thân
phận của những đứa trẻ này cũng thay đổi thái độ. Bác cùng luật sư Thần
tiến vào xem sao, những người ở viện kiểm sát đó còn thân quen với mọi
người hơn so với cháu, nói tới nói lui, có qua lại thân thiết một chút
vẫn tốt hơn.”

“Được, vậy tôi tiến vào trước xem sao.” Thượng Trạm Bắc nói xong liền cùng với Hắc Da tiến vào trong, Thiệu Phi Phàm không
muốn để ý đến Thần Tri Thư, nhưng hết lần này tới lần khác, Thần Tri Thư luôn cản đường anh, “Chị tôi đâu?”

“Xin lỗi, tôi không có nhiệm
vụ phải theo dõi chị của cậu.” Thiệu Phi Phàm quay người muốn đi, nhưng
Thần Tri Thư níu lấy tay anh không buông tha dễ dàng như vậy, “Chị của
tôi bị các người đưa đi, sao anh lại không biết chị tôi ở đâu cơ chứ?”

“Chị của cậu không tham gia đánh nhau, cho nên lấy xong khẩu cung tất nhiên
là rời đi rồi.” Thật là lười phải nói chuyện với hắn ta, anh liên tiếp
thẩm vấn bảy tám người, lại chạy qua viện kiểm sát kia đả thông tư tưởng mất một khoảng thời gian dài, giơ tay lên xem đồng hồ một chút, đã hơn
hai giờ sáng, anh thật không có khí lực cùng hắn ta ở đây dài dòng nữa.
Dùng sức vung tay lên, đẩy Thần Tri Thư một cái làm cho hắn ta lảo đảo,
Thiệu Phi Phàm trịnh trọng nói cho hắn biết, “Người không phận sự, xin
rời khỏi cục cảnh sát.” Nói xong, anh liền bước vào trong.

Tiến
vào phòng làm việc, anh vẫn không yên tâm để Thượng Tâm ở nhà một mình,
nhưng lúc này anh lại không thể rời khỏi cục cảnh sát. Lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thượng Tâm, dặn cô nhớ khóa cửa cẩn thận, nói hôm nay anh
không thể trở về được.

Vốn tưởng rằng Thượng Tâm đã đi ngủ rồi, ai biết được lập tức có tin nhắn hồi âm.

“Cửa đã khóa kĩ rồi, anh cũng đừng để bản thân quá mệt mỏi, tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi.”

Thiệu Phi Phàm nhìn thấy dòng tin nhắn, trong lòng liền ấm áp, nhưng vừa nghĩ tới đã hai giờ sáng rồi sao nha đầu kia vẫn chưa đi ngủ? Đang định nhắn tin hỏi cô, thì anh đột nhiên nghĩ ra, cô vợ nhỏ của anh không dám ngủ
một mình.

Anh vội vàng đứng dậy đi xuống tầng, đúng lúc nhìn thấy Thượng Trạm Bắc ra khỏi phòng thẩm vấn, Thiệu Phi Phàm do dự một chút,
vẫn là gọi một tiếng “Ba”.

Thượng Trạm Bắc hừ lạnh một tiếng, “Có chuyện gì?”

Lắc lắc đầu, anh có chút quẫn bách, “Cái đó, Thượng Tâm ở nhà một mình
không dám đi ngủ, con lại không thể rời khỏi cục cảnh sát, ba xem…”

Thượng Trạm Bắc cười cười, có điều đó là một nụ cười tiếu lí tàng đao, “Tiểu
tử, lúc cậu lừa gạt con gái của tôi đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, sao không nghĩ tới bản thân cậu còn chưa đủ năng lực chăm sóc tốt cho nó
chứ?”

Câu nói này thật sự làm cho Thiệu Phi Phàm bị nghẹn khuất,
tính chất công việc của mình đối với việc chăm sóc người thân đích thực
là không thể chu toàn được, về điểm này anh không còn lời nào để nói.

“Đưa chìa khóa cho tôi, ông nội con bé đã xuống quân khu rồi, tôi đón nó về
nhà ở mấy ngày.” Thượng Trạm Bắc cũng không muốn làm khó anh, có điều
ông vẫn cho rằng nếu Thiệu Phi Phàm đổi một vị trí công tác khác đối với Thượng Tâm chắc chắn sẽ tốt hơn.

Thiệu Phi Phàm tất nhiên là
hiểu được hàm ý trong lời nói của Thượng Trạm Bắc, anh móc chìa khóa ra
đưa cho ông, thận trọng nói, “Để con suy nghĩ.”

Bốn chữ đó làm
cho Thượng Trạm Bắc vừa ý gật đầu một cái. Bất kể Thiệu Phi Phàm có đổi
vị trí công tác hiện tại hay không, thì ít nhất cậu ta cũng chứng minh
được cậu ta có suy nghĩ cho Thượng Tâm, luôn suy nghĩ cho vợ chính là
quy định của gia đình bọn họ. Ông mím môi cười đi ra khỏi cục cảnh sát,
bảo tài xế trực tiếp lái xe tới nhà trọ của Thiệu Phi Phàm.

Vừa
mở cửa ra liền nhìn thấy Thượng Tâm đang ngồi trên sô pha quay lưng về
hướng cửa, cô đang xem ti vi, nghe thấy tiếng động phía sau liền bật
người đứng lên, “Sao anh trở về rồi?... Ba? Sao ba lại tới đây?”

Thượng Trạm Bắc bĩu môi nói, “Ba mà không đến, thì hôm nay con có thể đi ngủ
được sao?” Ngẩng đầu lên nhìn thấy cô chỉ mặc một cái áo T- shirt rộng
thùng thình của Thiệu Phi Phàm, chỉ miễn cưỡng che kín cái mông, hai cặp đùi thon dài lộ ra ngoài, ông không khỏi cau chặt lông mày, “Nhìn xem
con mặc thành cái bộ dáng gì? Hai người sống trong một căn phòng nhỏ như vậy, cũng nên biết kiêng dè một chút!”

Thượng Tâm đỏ mặt, vội
chạy vào trong phòng ngủ đổi sang đồng phục sinh viên, bộ dáng giống như phạm phải một sai lầm lớn, cúi đầu không nói gì.

“Đi thôi, về nhà thôi.”

“Dạ? Thế ông nội…” Thượng Tâm có chút lo lắng.

“Ông nội con xuống quân khu rồi, tạm thời chứa chấp con hai ngày.”

Thượng Tâm le lưỡi, nghịch ngợm khoác tay ông nói, “Ba là tốt nhất!”

“Hừ! Chỉ biết nịnh hót. Chuyện con tự mình kết hôn, người trong nhà vẫn chưa tha thứ đâu, con cùng với Thiệu Phi Phàm tốt nhất là phải biết ăn năn
hối lỗi một chút, trước khi được người nhà tha thứ, không cho phép…không cho phép xảy ra quan hệ thân mật.” Thượng Trạm Bắc nhếch miệng, cân
nhắc một chút, quyết định sử dụng bốn chữ “quan hệ thân mật” để nói. Có
điều vẫn như cũ làm cho khuôn mặt của Thượng Tâm đỏ bừng.

Về đến nhà, trước tiên Thượng Tâm báo bình an cho Thiệu Phi Phàm biết—Chồng à, em về nhà rồi.

Thiệu Phi Phàm nhận được tin nhắn, vừa nhìn thấy hai chữ “Chồng à”, đầu tiên
anh rất vui, nhưng vui mừng qua đi anh lại cảm thấy cô nàng này có cái
gì đó không đúng. Lập tức nhắn tin lại—Sao lại ngoan như vậy kêu anh là
chồng, không phải lại gây ra chuyện gì đấy chứ?

Thượng Tâm nghĩ
trong lòng, người này thực sự cho rằng cô là người luôn gây họa nha! –
Em thật sự không gây ra chuyện gì. Có điều ba em, cũng chính là bố vợ
của anh nhờ em truyền đạt đến anh một câu nói.

---?

Thượng Tâm nghẹn cười, tiếp tục nhắn tin—Bố vợ anh nói, trước khi chuyện kết
hôn của hai chúng ta được người nhà chấp nhận thì không thể phát sinh
quan hệ thân mật. Còn nói em không thể trở về phòng trọ của anh, một là
về nhà ở, hai là tới trường học ở.

Thiệu Phi Phàm nhìn thấy tin
nhắn, giận đến mức đau dạ dày, lập tức gọi điện thoại, nhưng là trong
điện thoại lại truyền tới một giọng nữ vô cùng dịu dàng.

“Xin lỗi, số điện thoại mà quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy hoặc đang nằm ngoài vùng phủ sóng…”

Hung hăng vứt điện thoại trên bàn, che bụng giận dữ mắng một câu, “Mẹ kiếp…”

Lý Nguyên đang muốn bước vào phòng làm việc, đột nhiên nghe thấy câu mắng
chửi thô tục này, liền cười hì hì ghé đầu vào hỏi, “Người nào to gan như vậy, dám trêu chọc đội phó Thiệu của chúng ta nha?”

Thiệu Phi
Phàm tất nhiên không thể nói đó là bố vợ và vợ anh, “Còn không phải là
do mấy vị tổ tông ở bên dưới sao, làm hại chúng ta hôm nay không thể đi
ngủ.”

Lý Nguyên cũng rất bất đắc dĩ, đem hồ sơ vụ án trình lên,
“Mấy vị tổ tông kia đã hoàn thành khẩu cung, tiền bảo lãnh và tiền phạt
đều đã nộp, anh kí tên xong, mau tiễn các vị thần này đi đi.”

Thiệu Phi Phàm quét mắt nhìn hồ sơ vụ án hỏi, “Sao không thấy đội trưởng Cốc kí tên?”

“Đội trưởng Cốc đi rồi, hình như chị dâu xảy ra chút chuyện, anh ấy gấp đến
mức mặt biến sắc. Lúc đó anh đang thẩm vấn nên bọn em vẫn chưa nói cho
anh biết.”

Thiệu Phi Phàm cau mày, ngược lại không nói gì, kí tên xong liền cho Lý Nguyên thả người. Người đi rồi, anh nhìn đồng hồ đã
hơn ba giờ, trong lúc này mà về nhà đi ngủ, không ngủ được ba tiếng lại
phải quay lại cục cảnh sát, còn không bằng ở luôn trong phòng làm việc
một đêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui