Đêm đã khuya, Trình Nặc cự tuyệt Nghiêm Thiếu Thần nói muốn ở lại chăm sóc cô, cô nhìn Nghiêm Thiếu Thần lái xe ra bệnh viện, mười giờ một phút, Trình Nặc kéo màn cửa sổ lại, mặc quần áo đen mạnh mẽ, tóc dài vén lên, đeo mắt kính rộng lớn rồi từ rời khỏi bệnh viện.
Buổi chiều lúc Nghiêm Thiếu Thần đến phòng bệnh của cô, lúc ấy Trình Nặc đang gọt táo, thấy anh đi đến bên cạnh mình thuận miệng hỏi anh muốn ăn hay không.
Nhưng Nghiêm Thiếu Thần liếc nhìn quả táo trong tay cô, tầm mắt chuyển đến túi trái cây trên tủ đầu giường, anh mím môi khẽ hỏi: "Hôm nay ai đến?"
Trình Nặc giật mình, cô thầm mắng mình vô ý, vậy mà đặt túi trái cây mà Mục Nhất Minh để lại trước mắt Nghiêm Thiếu Thần, cô chần chờ rất lâu, nhìn lại Nghiêm Thiếu Thần, từ trong ánh mắt của anh nhìn ra dáng vẻ anh dường như cái gì cũng đoán được.
"Mục Nhất Minh, lần trước các người đã gặp mặt." Trình Nặc vừa nói ra lời này, Nghiêm Thiếu Thần ước chừng vài phút cũng không mở miệng nói một câu, Trình Nặc đặt quả táo ở góc bàn, không khí xung quanh đột nhiên giảm xuống.
"Quan hệ của các người thật sự là đồng nghiệp bình thường?"
Trước khi ra ngoài cô còn cố ý hỏi y tá sắp xếp của tối nay, được biết là không có chuyện gì mới yên tâm to gan rời khỏi, Trình Nặc đi đến đường nhỏ sân sau của bệnh viện, không bao lâu thì có chiếc Audi màu đen dừng lại bên cạnh, Trình Nặc dáng vẻ phục tùng sau khi mở cửa xe ra, nhẹ ngồi xuống.
Vị chanh nhàn nhạt tràn ngập trong xe, xe chạy đi rồi cô mới lấy mắt kiếng xuống, nhìn khuôn mặt quen thuộc ngồi cạnh chỗ tài xế, mới dần dần nở nụ cười.
Xuyên qua kính chiếu hậu, Tiếu Kha nhìn Trình Nặc cười nhạt, Mục Nhất Minh lái xe với tốc độ ổn định, chạy thẳng đến biệt viện tiếp giáp giữa thành phố B và nông thôn. Vì sắc trời gần tối, lại vào đầu mùa đông, lúc xuống xe Trình Nặc không khỏi rùng mình, cô thấy Mục Nhất Minh móc chìa khóa mở cửa nhà, mới vội vàng ôm cánh tay chui vào nhà.
Trong nhà vẫn mở máy sưởi, lúc mở đèn hành lang phòng khách Trình Nặc chú ý hai ly trà còn phân nửa trên khay trà, cô quay đầu nhìn Tiếu Kha và Mục Nhất Minh.
Tiếu Kha nhìn ra nghi ngờ trong mắt của Trình Nặc, cười nhạt nói: "Tôi và Nhất Minh đã ở đây trước khi đến bệnh viện."
Trình Nặc thấy anh không có ý giải thích thì không hỏi nhiều nữa, đi thẳng đến quầy ba, cầm hộp trà Long Tĩnh thượng hạng trở lại trước khay trà ở phòng khách.
"Uống cái này đi?" Cô lắc lắc trà Long Tĩnh trong tay, ý bảo Tiếu Kha.
Tiếu Kha gật đầu, "Được," dứt lời anh tính ngồi một bên ghế sa lon, Mục Nhất Minh đưa cho anh điếu thuốc, anh mới vừa thả vào khóe miệng, liếc nhìn Trình Nặc, trầm mặc rất lâu mới nói: "Lên kế hoạch gần nhất đi?"
"Ừ?" Trình Nặc đang nấu nước, Tiếu Kha không rõ nội tình một câu nói khiến cô không hiểu ra sao.
"A, kết hôn không có kế hoạch?" Tiếu Kha không khỏi cười ra tiếng, cầm điếu thuốc quơ quơ trước mắt cô.
Trình Nặc hơi nhíu mi, đột nhiên cô suy nghĩ cẩn thận, Tiếu Kha hỏi cô gần đây có kế hoạch muốn sinh con hay không, cô đỏ mặt, "Thiếu Thần không hút thuốc lá ở nhà."
"Nước đã sôi rồi." Mục Nhất Minh đột nhiên chen vào một câu.
Tiếu Kha nhìn Mục Nhất Minh, bất đắc dĩ cười "Được, vào chủ đề chính," nói đến đây, Tiếu Kha thu lại nụ cười trên mặt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, anh nhẹ giọng nói: " tôi đã đọc xong báo cáo điều tra của cô cả đêm."
Trình Nặc vừa nghe xong cũng tỉnh táo tinh thần, ngồi ngay ngắn người lại, "Kết luận là?"
Tiếu Kha cười nhạt, chéo chân, nói: "Người điều tra vẫn là Lâm Tu Dương," anh hơi dừng lại, như anh đoán, trên mặt Trình Nặc lộ vẻ phức tạp, "Nhưng, lần này thay đổi mục tiêu không giống như vậy."
Trình Nặc nhíu mi, cô không hiểu liếc nhìn Mục Nhất Minh, nhưng vẻ mặt anh lạnh nhạt khiến cô tin chắc, hai người này trước khi gặp mặt cô, nhất định truyền đạt trước. Cô không nói tiếp nữa, biết Tiếu Kha sẽ nói tiếp.
"Lương... Dĩ... Hà." Tiếu Kha bật thốt lên tên, kể cả Trình Nặc và Mục Nhất Minh đều nhíu lông mày, sắc mặt đại biến.
Lương Dĩ Hà, vài năm gần đây người này là danh nhân trong hắc bạch lưỡng đạo, trên đường xưng hắn là Lương gia. Người này mở sòng bạc ngầm làm giàu, phía sau có bang phái của mình và giới thương mậu, giới giải trí cũng có quan hệ, nhưng chân chính nổi danh là vì hắn buôn bán ma túy, hôm nay đã là trùm buôn thuốc phiện lớn nhất trong nước, vì trên tay hắn có lượng lớn súng ống đạn dược, bị cảnh giới trong nước và cả Myanma chú ý, mà hành tung bí hiểm, bình thường Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, công việc truy bắt thường gặp trở ngại.
Trình Nặc luôn tham gia vào vụ án tội phạm tài chính lại không ngờ có ngày cô sẽ liên quan đến nhiệm vụ truy nã ma túy, cô nhíu mi nhìn nhau với Mục Nhất Minh, thấy anh mờ mịt giống mình, thì biết trước đó Tiếu Kha cũng không "Tiêm dự phòng " cho anh.
"Đầu, theo lý thuyết, đây không phải phạm vi quản lý của chúng ta đi." Trình Nặc không phải lâm trận lùi bước, chỉ là cảnh sát chuyên quản truy nã ma túy dĩ nhiên chuyên nghiệp hơn họ, hơn nữa vừa nhìn, nhân lực rõ ràng không đủ.
Tiếu Kha cười cười, chân này gác lên chân kia, "Cô còn có lúc sơ suất," anh móc một phần văn kiện trong túi xách ra, chỉ nội dung trong đó, "Cái này, cô hẳn là quen thuộc."
Trình Nặc giương mắt nhìn, thì ra là báo cáo điều tra do cô viết, cô gật đầu, trong đó cô nhắc đến gần đây Lâm Tu Dương dính dấp với một công ty thương mại nước ngoài tên là "Lệ Vinh", tuy có khả nghi, nhưng nhất thời không có chứng cớ thích hợp.
"Công ty này, chủ tịch Triệu bên kia thì chúng ta đã gặp mặt nhau, nhưng mà..." Trình Nặc hơi nhíu mi, cô suy nghĩ tỉ mỉ, "Thì ra vẫn cảm thấy người họ Triệu này hơi kỳ quái, bây giờ suy nghĩ lại tôi đại khái biết là chuyện gì xảy ra."
Tiếu Kha vung tay lên, cười chờ cô nói tiếp.
"Cảm giác hắn giống như con rối, ban đầu chỉ cảm thấy hắn không quả quyết, hiện tại chỉ rõ ra, thì hiểu rõ rồi." Trình Nặc nhớ lần bọn họ tiếp xúc, lúc nói đến khoản tiền Triệu 晧tìm lý do rời khỏi, đến sáng hôm sau mới gọi điện thoại nói, bày tỏ đồng ý.
"Trẻ nhỏ dễ dạy," Tiếu Kha ấm giọng cười, "Lương Dĩ Hà dựa vào buôn lậu thuốc phiện lời được số tiền đen lớn tự nhiên muốn rửa tiền, 'Lệ Vinh' chỉ là vỏ rỗng, trước đó có thể thông qua thực lực của mình để tiếp nhận, nhưng hôm nay hắn buôn bán ma túy rất lớn, một công ty thương mại nước ngoài hiển nhiên là ăn không vô, vì vậy hắn đã tính thông qua ngành tài chính lớn nhất để thu nạp tiền tiếp tục rửa." Tiếu Kha nhấp miệng trà Long Tĩnh mà Trình Nặc vừa bưng lên, anh thấm giọng, không cần nhiều lời nữa, lúc này nên để thuộc hạ phát huy tưởng tượng.
Mục Nhất Minh hơi nhíu mi, "Ở giới tài chính, gần hai năm qua tập đoàn 'ST' của Lâm Tu Dương đúng là nổi danh, nghề này nhức đầu, không có thật thể cố định gì, buôn bán là ý niệm tài chính vô hình, thích hợp qua lại tài chính kể ra thì trội hơn, như vậy với Lương Dĩ Hà mánh khóe mà nói, tuyệt đối bị hấp dẫn. Huống chi Lâm Tu Dương là người cẩn thận, có thể đưa công ty tài chính mới ra mua bán ra thị trường, đầu lĩnh dương tự nhiên năng lực không nhỏ, Lương Dĩ Hà không muốn để tiền bạc của mình thất bại trong loại xí nghiệp buôn bán ý niệm tài chính, cho nên hắn chọn trúng Lâm Tu Dương."
Tiếu Kha gật đầu, Mục Nhất Minh phân tích rất đúng chỗ, cân nhắc toàn bộ biên cạnh cạnh góc bên trong, anh hài lòng nở nụ cười, "Ta xem hết báo cáo mà Tiểu Nặc gửi đến cả đêm, lúc đầu còn hơi thất vọng với hai người, đến khi cô nhắc đến 'Lệ Vinh', tôi mới vui mừng, dĩ nhiên đã đến lúc biết rõ chân tướng." Tiếu Kha ngồi thẳng người, thần sắc trên mặt trở nên nghiêm túc, lại nói: "Nhiệm vụ truyền xuống, các người tiếp tục theo dõi công ty của Lâm Tu Dương, dĩ nhiên chú trọng ở đâu, tôi không cần nhắc lại."
"Nhưng là sếp," Trình Nặc cắt ngang Tiếu Kha, nhận được đồng ý của anh mới nói: "Như vậy xem ra Lâm Tu Dương thật sự không thành vấn đề."
Trình Nặc cần Tiếu Kha cho mình một trả lời khẳng định chắc chắn, điều tra đến hôm nay, cô đã rất khó cân bằng, nhất là trực giác đáng sợ kia của cô.
Tiếu Kha phất tay Mục Nhất Minh, ý bảo anh vào xe trước chờ bọn họ, thấy sau khi Mục Nhất Minh đi, Tiếu Kha mới nói: "Trên vấn đề của Lâm Tu Dương, cô không thể đột nhiên thay đổi thái độ, dĩ nhiên nếu lúc này anh ta thật sự hợp tác mật thiết với 'Lệ Vinh', vậy giao phó trách nhiệm theo dõi anh ta như cũ."
Con ngươi của Trình Nặc mù mịt, cô thấy Tiếu Kha đứng dậy muốn rời khỏi, khi anh đi qua bên cạnh mình, vội vàng đuổi theo nắm cánh tay của anh, vẻ mặt Trình Nặc kiên trì nhìn tiếu kha.
Tiếu Kha cũng bị ánh mắt của cô làm cho không hiểu, "Sao vậy?"
Trình Nặc đột nhiên không mở miệng được, cô muốn thẳng thắn với Nghiêm Thiếu Thần, kết hôn đến nay mâu thuẫn của cô và Nghiêm Thiếu Thần chủ yếu ở thân phận chân thật của cô. Đây là kết quả, không chờ điều tra ra kết quả, cô cũng không thể tháo ra. Xế chiều hôm nay khi Nghiêm Thiếu Thần hỏi quan hệ của cô và Mục Nhất Minh, cô vẫn cúi đầu, nội tâm của cô giãy giụa, biết rõ nói láo sẽ khiến quan hệ của họ trở nên bế tắc hơn, nhưng trước mắt công việc của cô không cho phép bản thân xử lý theo cảm tính.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, cô nhìn anh, thật lâu mới nói: "Xin lỗi, tôi lừa anh, tôi và Mục Nhất Minh đã từng là người yêu."
Trong mắt Nghiêm Thiếu Thần chợt lóe lên thất vọng, sau đó anh híp mắt, nâng môi, lạnh giọng hỏi: "Đúng không?"
Lúc ấy Trình Nặc nhìn không hiểu suy nghĩ của Nghiêm Thiếu Thần, anh không tiếp tục chất vấn hỏi mình, càng không bực tức rời khỏi, vẫn lẳng lặng ngồi bên cạnh cô, nhìn cô ăn cơm tối xong, không khác ngày thường, sẽ hỏi cô có muốn ở lại hay không.
"Lâm Tu Dương là người thế nào tôi nghĩ bây giờ anh rất rõ ràng, tôi đảm bảo Lâm Tu Dương sẽ không thân cận với Lương Dĩ Hà. Tiếu Xử, tôi nghĩ... Tôi muốn nói, Nghiêm Thiếu Thần là người biết đúng mực, anh ấy hiểu chuyện, cho nên tôi..." Trình Nặc cắn môi, bây giờ cô nói không được nữa, nếu bọn họ tiếp tục bế tắc như vậy nữa, vết nứt trực tiếp của cô và Nghiêm Thiếu Thần sẽ không cách nào chữa trị, mặc dù có ngày cô có thể nói cho anh biết chân tướng, khi đó tâm của Nghiêm Thiếu Thần sẽ tồn tại khúc mắc vì cô điều tra an hem của mình.
Trình Nặc ngước mắt nhìn Tiếu Kha, cô nhìn quanh mong mỏi, mặc dù ngoài miệng không cần nhiều lời nữa, nhưng Tiếu Kha dường như hiểu rõ tâm tư của cô, Tiếu Kha khoát tay, "Đây là chuyện nhà của cô, tôi không xen vào."