Nằm Vùng Quân Hôn

Trở về bệnh viện lần nữa, đường đi không tính là gần, ba người tiếp tục trò chuyện vụ điều tra lần nữa ở trên xe. Lúc đèn đỏ, Mục Nhất Minh dừng xe, anh nhìn vẻ mặt của Tiếu Kha không lộ vẻ buồn ngủ, liền nói: "Đầu, tôi có một vấn đề."

Hôm nay tâm tình của Tiếu Kha dường như không tệ, anh ta cười hàm chứa gật đầu ý bảo anh nói tiếp.

"Nếu anh đã biết người cần điều tra không phải là Lâm Tu Dương từ lâu, vì sao khổ sở phí tâm gạt chúng tôi đây? Huống chi, nếu như trước kia nói cho chúng tôi biết ai mới là mục tiêu, tôi nghĩ tôi và Trình Nặc sẽ tăng tính mục đích điều tra hơn."

Tiếu Kha lắc đầu, anh nhìn Trình Nặc xuyên qua kính chiếu hậu, thấy vẻ mặt của cô lạnh nhạt, ôn thanh nói: "Tiểu Nặc, nếu cô là tôi, nếu trả lời Nhất Minh?"

Đèn tín hiệu chuyển đổi, xe Audi màu đen chậm rãi chạy về phía trước, đúng lúc chạy qua tầng kiến trúc cao nhất của thành phố B — Cao ốc thương mại quốc tế Vị Lân, nó là kiến trúc tiêu biểu của thành phố B, người địa phương lấy kiến trúc làm cao ngạo. Tầm mắt của Trình Nặc vẫn dừng lại ở đỉnh cao nhất của tòa kiến trúc, đến khi xe chạy về phía trước, hoàn toàn bao phủ trong dư quang.

Cô thu hồi tầm mắt, cười ấm áp nói: "Ta nhớ Vị Lân từ khởi công đến hoàn thành vẫn bị bên ngoài chú ý, mỗi lần thay đổi đều phải đưa ra câu trả lời với bên ngoài, cảm giác chú ý phòng bị này không chỉ là vinh quang, càng là trói buộc hơn. Giả thiết hai chúng ta là tòa kiến trúc, nếu làm xong khi đó bề ngoài xem ra cùng với tòa nhà bình thường không còn kinh ngạc, hành động của chúng ta thì càng giữ bí mật, càng tự do." Cô nhìn ánh mắt của Tiếu Kha, thấy anh vẫn dáng vẻ lạnh nhạt, tiếp tục nói: "Nếu lúc đầu Đầu nói cho chúng ta biết người cần điều tra là Lương Dĩ Hà, tôi nghĩ đầu tiên trên chuyên môn của chúng ta sẽ là vết thương trí mệnh, không bằng những cảnh sát làm nhiệm vụ truy bắt ma túy hàng năm; tiếp theo, lấy chuyện hắn lăn lộn mò mẫm trong hắc bạch lưỡng đạo nhiều năm như vậy, có lẽ chúng ta không thể điều tra ra đầu mối, đã bị hắn phát hiện, muốn ngóc đầu trở lai, Lương Dĩ Hà sẽ có đối sách. Lựa chọn Lâm Tu Dương, chúng ta khơi lên điều tra sẽ càng thuận buồm xuôi gio, hơn nữa chỉ có thể thăm dò công ty của Lâm Tu Dương, chúng ta mới có khả năng dẫn cá mắc câu."

Trình Nặc vừa dứt lời, tiếng vỗ tay của Tiếu Kha vang lên, "Nhiều ngày không gặp, tâm tư của nha đầu này càng kín đáo hơn lúc trước."

Trình Nặc vừa nghe xong cũng thuận thế nổi lên lém lỉnh, "Không phải mấy ngày trước vung hai tay áo lên, thả lỏng mặc kệ tôi và Mục Nhất Minh," cô dương môi cười nhạt, "Cũng được, xem như Đầu anh khen tôi."

Tiếu Kha xuyên qua kính chiếu hậu, ý nghĩa tượng trưng chỉ chỉ, "Nhất Minh, nha đầu này miệng càng ngày càng sắc bén rồi."

Mục Nhất Minh nhàn nhạt nhìn cô, ôn nhu cười, từ chối cho ý kiến.


※※※

Sáng sớm hôm sau khi Trình Nặc tỉnh dậy thì Nghiêm Thiếu Thần đã đến, cô mở mắt ra, nhìn mặt anh không hề thay đổi lẳng lặng nhìn mình, nội tâm lại sôi trào. Tối qua cô hỏi chuyện Tiếu Kha, giống như văn kiện bí mật đã giấu kín dưới mặt đất rất lâu, hôm nay cuối cùng có thể tạm biệt mặt trời, lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu. di//end//an///lequ///ydon Trình Nặc không biết cô nên làm sao mở miệng, giống như cô đoán không ra ánh mắt lạnh nhạt của Nghiêm Thiếu Thần lúc này.

"Anh đến thật sớm." Trình Nặc cười dịu dàng, chống người dậy tìm lời nói mở đầu.

Nghiêm Thiếu Thần dáng vẻ phục tùng, gật đầu, "Hôm nay đón em xuất viện, rửa mặt xong sau đó chúng ta sẽ xuất phát."

Trình Nặc nhíu mi, cô lại quên chuyện xuất viện, "À, nhưng anh nhìn đi, một phòng lớn vẫn chưa dọn dẹp, còn có thủ tục xuất viện gì đó." Cô chỉ vật hỗn tạp trên giường và tủ đầu giường.

"Em đi rửa mặt, để anh làm những thứ này, trước khi vào đã làm xong thủ tục xuất viện rồi." Nghiêm Thiếu Thần nói xong đứng lên bắt đầu dọn dẹp đồ của cô.

Trình Nặc cảm khái tính tình của anh nói một không hai, nghĩ anh còn tức giận mình trả lời hôm qua, định không nói nhiều nữa, một mình cầm đồ dùng rửa mặt đi ra ngoài.

Chờ bọn họ về nhà đã hơn mười giờ sáng, sáng sớm bụng Trình Nặc trống không, bận rộn việc lớn cả buổi như vậy thực đói bụng, cô đổi dép để túi trên ghế sa lon rồi chui vào phòng bếp.

Trong lòng cô mong đợi có thể nhìn thấy ít rau dưa và thịt tươi ướp lạnh trong tủ lạnh, đáng tiếc ngoài mấy hộp thực phẩm ăn liền thì không có gì khác, Trình Nặc suy nghĩ lại, cô không ở nhà nhiều ngày như vậy, Nghiêm Thiếu Thần sẽ không nấu cơm, sao có thể có. Chỉ là cô cầm mấy hộp thực phẩm ăn liền lên nhìn, trong lòng không có tư vị, mấy ngày nay anh vì chăm sóc sinh hoạt thường ngày của cô, ngay cả ăn cơm cũng trở nên qua loa rồi.


Trình Nặc quay đầu đi xem người ngồi trong phòng khách, cô đi lên trước rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh anh, dường nét khuôn mặt của Nghiêm Thiếu Thần lộ ra dưới ánh mặt trời, anh gầy gò không ít, Trình Nặc âm thầm tự trách mình không tỉ mỉ, anh chịu không ít mệt mỏi vì mình.

Trình Nặc vươn tay chậm rãi đến gần gương mặt của Nghiêm Thiếu Thần, cô muốn chạm đến mặt mũi của người này, hôm nay anh vô cùng lạnh như băng, nói cũng ít hơn ngày thường rất nhiều. Trình Nặc cắn môi, đến khi sắp tiếp cận, cô chợt cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người bị anh dùng sức đè trên ghế sa lon.

Nghiêm Thiếu Thần lạnh lùng nhìn mình, nếu như hàn băng cũng có uy lực, Trình Nặc nhất định sẽ nói cô không chịu nổi ánh mắt lúc này của Nghiêm Thiếu Thần.

"Nói thật," giọng nói của anh lạnh như băng, nhíu chặt chân mày.

"Cái gì?" Cô hơi kinh hãi, thầm nghĩ chẳng lẽ anh phát hiện điều gì?

Nghiêm Thiếu Thần nheo tròng mắt lại, ngón tay thon dài kẹp cằm của cô, làm cô không thể không ngẩng đầu nhìn mình, anh ngưng mắt nhìn Trình Nặc, lạnh như băng nói: "Em đến công ty của Dương Tử đến cùng có mục đích gì?" Dứt lời, Trình Nặc chỉ là nghi ngờ Nghiêm Thiếu Thần nghe được điều gì, sau đó câu nói đầu tiên của anh khiến Trình Nặc kinh hãi.

Nghiêm Thiếu Thần hơi thò người ra, đầu ghé vào bên tai cô, nhẹ giọng, nói từng chữ từng câu: "Em không phải là người bình thường, em là nằm vùng."

Trình Nặc giật mình mở to tròng mắt, anh làm sao biết? Anh rốt cuộc tra ra được gì? Lúc này nội tâm của Trình Nặc rất hỗn loạn, cô bức bách mình tĩnh táo, khắc chế nội tâm kinh hoảng, mới chậm rãi khôi phục tâm tình.

Nghiêm Thiếu Thần đã rời khỏi trên cơ thể của mình, mà Trình Nặc chống người dậy, sau khi ngồi thẳng thì điều chỉnh suy nghĩ, lạnh nhạt nói: "Đây là công tác của em, không thể tránh né."


"Công tác?" Nghiêm Thiếu Thần cười lạnh nâng lên môi, "Không tiếc đến gần anh, từ đó đạt được mục đích?"

Như sấm bên tai, cái gì gọi là lơ đãng thất bại, nội tâm Trình Nặc như đổ bình ngũ vị, anh quả nhiên nghĩ như vậy, trong lúc nhất thời cô không biết nên giải thích thế nào, thật giống như một Kim Chung Tráo, chụp lên người cô thì không có khả năng xoay người nữa.

"Không, em không có." Cô kiên định nhìn Nghiêm Thiếu Thần, lần đầu tiên Trình Nặc cảm thấy nghèo nàn ngôn ngữ, lúc này giải thích tốt đẹp xong cũng như lấy lòng mọi người cũng sẽ bị người nào xem như không thậm chí là phỉ nhổ.

"Giải thích." dien~!#@[email protected]#[email protected]#quyd$%#on

Anh lạnh như băng nhìn mình, Trình Nặc không hề có ý lùi bước, nội tâm của cô thản nhiên, chuyện này cô chưa từng nghĩ như vậy.

"Xem ra anh đã tra được tài liệu của em, không hổ là xuất thân lính đặc chủng," Trình Nặc cười nhạt, lẳng lặng nhìn Nghiêm Thiếu Thần, thật lâu mới nói: "Anh không trả lời, em xem như anh cam chịu, anh đã nhìn qua tài liệu của em, phải biết em làm chuyện này không phải là một năm hai năm. Giả thiết đúng như lời anh nói, mục đích mà em đến gần anh, chỉ vì đạt được mục đích em muốn, vậy những nhiệm vụ lúc trước của em nên giải thích làm sao? Chẳng lẽ mỗi lần em làm nhiệm vụ đều phải không tiếc ủy khuất mình?"

Cô vẫn nhìn thẳng Nghiêm Thiếu Thần, những lời này cô đã muốn nói từ lâu, không cần sửa sang lại, "Hôn nhân và sự nghiệp, em đều rất xem trọng, nhưng trên đời không có công bằng ngang nhau, ở giữa hai điều này, em chỉ có thể so sánh thiên vị. Ý nghĩa của hôn nhân là ở lâu dài, có thể làm bạn đến già với người kia. Nếu như lựa chọn người này từ trước thì lợi thế không đơn thuần là những thứ này, mà còn tinh khiết trù mã, em ngay cả cửa ải của mình cũng không qua được."

Cô nhìn ánh mắt Nghiêm Thiếu Thần, con ngươi lạnh lùng dần dần lạnh nhạt, lúc này Trình Nặc không dám liều lĩnh ra quyết định, cô vẫn không nắm được suy nghĩ của anh.

"Thật ra thì, trước khi gặp anh, em đã có nhiệm vụ này." Nghiêm Thiếu Thần nhớ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, là lúc công ty của Lâm Tu Dương tuyển dụng, mặc dù khi đó lời nói của Lâm Tu Dương không thân thiện, biểu hiện của Trình Nặc cũng khiên anh thưởng thức, hơn nữa đó lúc anh tin tưởng trực giác của mình.

"Sau đó gặp mặt thân cận thật sự là ngoài dự liệu của em, vì lúc ấy đã tiếp nhận vụ án này, nên lúc ấy em rất do dự, đồng ý anh, càng là chuyện điên cuồng nhất mà em đã làm trong đời." Trước kia rành rành trước mắt, Trình Nặc tiếp tục nhớ lại, những thứ này khắc sâu trong trí nhớ của cô, thậm chí ngay cả mùi xung quanh lúc ấy cũng có thể hồi tưởng lại.


Nghiêm Thiếu Thần híp mắt, anh trầm mặc, anh vốn là đấu tranh với tín nhiệm chắc chắc của mình, mà loại đấu tranh này dần dần bình ổn từ trong lời nói của Trình Nặc ở đây, khi anh quyết định dùng kỹ năng thành thạo của mình đi điều tra những chuyện này, anh đã bắt đầu đấu tranh, đến khi anh phát hiện dấu vết trong đó. Trên thực tế, anh quyết định điều tra những chuyện tình khả nghi gần đây, Nghiêm Thiếu Thần đã có suy nghĩ của mình, Trình Nặc làm những điều này không phải nhắm đến anh.

"Lúc ấy anh đã nhìn ra, chỉ là nghĩ rằng em cảm thấy chúng ta tiếp xúc không lâu, nên không muốn phức tạp như vậy." Nghiêm Thiếu Thần ôn hòa cảm xúc, anh ngước mắt nhìn Trình Nặc, nghĩ thầm nếu lúc ấy cô quyết định lùi bước, kết cục của bọn họ sẽ không phải hôm nay. Nghiêm Thiếu Thần giỏi về áp dụng chủ công khi bản thân phát hiện mục tiêu, nhưng giả thiết đối phương kiên trì ý niệm của mình, anh sẽ không tranh thủ nhiều, anh vẫn nghĩ rằng tình cảm thì không nên miễn cưỡng.

Trình Nặc im lặng, là cô gây rối cho Nghiêm Thiếu Thần, nếu cô chỉ là người làm việc bình thường, có lẽ cô sẽ càng thản nhiên trong cuộc hôn nhân này.

"Tiểu Nặc," Nghiêm Thiếu Thần nhìn cô, "Nói cho anh biết đáp án, cậu ấy sẽ có chuyện gì sao?" Nghiêm Thiếu Thần nói đến cuối cùng thì trong con ngươi lóe ra sáng trong, bạn bè chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn, anh thậm chí đã quen Lâm Tu Dương om sòm bên tai mình, trong mấy năm nhập ngũ bọn họ liên lạc càng ngày càng ít, nhất là mấy năm anh ở căn cứ đặc chủng kia. Mà nếu bạn bè dùng liên lạc và gặp mặt để định nghĩa, thì không phải là bạn bè, mấy người này là bạn bè anh thổ lộ tình cảm trong đời này, mất đi người nào, cũng là tiếc nuối cả đời anh.

Trình Nặc hiểu rõ anh, tay nhẹ nhàng phủ trên mu bàn tay khô ráo của Nghiêm Thiếu Thần, cô lắc đầu, dịu dàng nói: "Điều tra Lâm Tu Dương là vì một người, sau khi phân tích người mà Lâm Tu Dương tiếp xúc."

Trình Nặc nói tiếp: "Em đón nhận nhiệm vụ này đã cố gắng đến gần anh ấy, mặc dù chúng em tin tưởng số liệu, nhưng cũng giống như trực giác thiếu một thứ cũng không được."

Ánh mắt Nghiêm Thiếu Thần bình thản, anh gật đầu, cũng biết đây là trình độ lớn nhất mà Trình Nặc có thể báo cho anh.

"Anh biết vì sao em tin tưởng trực giác của mình sao?" Trình Nặc kép tay của anh, tiếp tục hỏi.dien(^^)đan(^^)le(^^)quy(^^)don

Nghiêm Thiếu Thần nhíu mi, chờ cô trả lời.

"Bởi vì anh đã nói, muốn quan sát một người thì đầu tiên hãy quan sát ánh mắt của anh ta, ánh mắt sẽ không nói láo." Đây là lần đầu mình phán quyết Lâm Tu Dương "Kẻ gây tai họa" sau đó Nghiêm Thiếu Thần phản bác quan điểm của anh ta, cùng với trực giác của cô, lúc ấy Trình Nặc cười giỡn nói một câu vinh hạnh, đã chuyển hướng đề tài, nhưng đến hôm nay, cô làm sao không vì thế mà thổn thức.

Nghiêm Thiếu Thần mím môi cười nhạt, lật tay nắm chặt tay của cô trong lòng bàn tay, "Đi thôi, buổi tối Lâm Tu Dương mời chúng ta đến Hậu Sơn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận