Năm xưa

Thịt ốc rất trơn mềm, ăn vào miệng không hề có mùi bùn đất, nhẹ nhàng nhấm nuốt, hương rượu thoang thoảng hoà quyện trong từng thớ thịt, quấn quýt toả ra từng trận từng trận men say, đọng lại tràn ngập nơi đầu lưỡi rồi lan toả vào cõi lòng. Một miếng thịt ốc nho nhỏ, thế nhưng lại nhấm nháp ra được cảnh tuyệt mỹ như say rượu như say tình.

Thuận Mỹ ăn ngon miệng, ngẩng đầu lên cười: “Cái này tôi biết, bên trong nhất định có bỏ thêm rượu, phải không?”

Y Khả cười: “Hoàn toàn chính xác, không biết là do tôi quá ngốc hay vì cô quá thông minh đây.”

Thuận Mỹ mỉm cười: “Vẫn là tôi ngốc, cái này vốn đơn giản nhất mà, nơi chúng ta sống vốn đều dùng rượu để nấu ốc đó thôi. Có điều, cách nấu của cô vẫn có chút đặc biệt, hương vị của loại rượu cô dùng hình như đậm hơn nhiều so với người khác nấu, lại không phải đậm đến nỗi át mất vị ngon của thịt ốc, mà thơm nồng vừa vặn thể hiện rõ thêm vị thịt ốc.”

Y Khả bật cười: “Thuận Mỹ, sao cô ngốc được chứ! Có thể nghĩ cẩn thận như vậy, rất thông minh!”

“Vậy, rốt cục thì nấu bằng cách nào?” Thuận Mỹ hiếu kỳ hỏi.

Món ốc là món ăn vặt bình thường nhất, đến mùa ốc sinh sản, trên bàn cơm mọi nhà đều sẽ có một bát ốc nấu rượu. Người đàn ông sẽ ngồi nhắm rượu, là thức ăn cơm của đám trẻ nhỏ, là món nhai vui miệng nhất của bà chủ gia đình sau một ngày mệt nhọc.

“Cái này thật ra rất đơn giản, chỉ là thời gian đổ rượu vào khác biệt mà thôi. Bình thường chúng ta ướp thịt ốc với xì dầu, sau đó mới cho thêm rượu vào để nấu, mà tôi lại ngược lại, dùng rượu ướp thịt ốc, sau đó mới thêm một chút nước cùng gia vị vào để nấu. Cách nấu trước sẽ khiến vị thịt ốc quá nặng, tuy ăn ngon nhưng lại làm mất đi mùi thơm vốn có của thịt ốc, mà phương pháp của tôi, dùng rượu để bớt đi mùi vị bùn đất, lại bớt đi chút gia vị, như thế nấu thịt ốc sẽ càng ngon hơn.” Kiều Y Khả từ từ, chậm rãi nói, Kỷ Thuận Mỹ nghe đến ngây người.

Chẳng qua là phương pháp phá vỡ truyền thống lại có thể thay đổi hương vị của ốc, quả thật rất đơn giản mà lại cực kỳ tinh xảo.

“Y Khả, làm sao cô lại biết được nhiều vậy?” Thuận Mỹ hỏi.

Y Khả cười cười: “Không phải biết nhiều, mà là luôn suy nghĩ nếm thử phương pháp mới, muốn cùng một loại nguyên liệu mà có thể làm ra được một món ăn có hương vị ngon nhất.”

“Y Khả, với chuyện gì cô cũng đều hết lòng chú ý suy nghĩ vậy sao?” Thuận Mỹ hỏi lại.


“Hiện tại sẽ là như vậy, mà phần hết lòng này, đại khái vẫn bắt đầu từ thức ăn. Trước kia lúc ở cô nhi viện, thức ăn thiếu thốn lắm, hiếm hoi mới được ăn mặn, hằng năm đều ăn rau xanh củ cải. Chúng tôi cũng biết các mẹ nuôi chúng tôi rất vất vả, chỉ trông chờ vào số tiền trợ cấp ít ỏi của chính phủ và thỉnh thoảng tiền từ thiện của những người có tiền, nên cũng chưa từng bao giờ yêu cầu được ăn ngon hơn. Mà tôi thì thường vào bếp giúp đỡ, như vậy các mẹ sẽ thích tôi, đôi khi cũng được đối xử đặc biệt. Lúc ở trong bếp, tôi từ từ suy nghĩ, xem làm thế nào mới có thể biến những thứ rau củ ấy dễ ăn hơn. Ví dụ như, thi thoảng có một miếng thịt, chỉ một miếng nhỏ, tôi liền đề nghị các mẹ đừng dùng để xào rau, như vậy mỗi người chỉ được chia một ít vụn thịt, mà thay vào đó có thể nấu một nồi canh thịt, sau đó mỗi lần xào rau thì bỏ một chút canh, sẽ rất thơm. Sau đó, tôi trở thành đầu bếp nổi danh ở cô nhi viện ấy, mẹ viện trưởng cũng thường thường hỏi: ‘Y Khả, hôm nay chúng ta có một con gà, con nghĩ xem làm cách nào có thể ăn lâu một chút."”

Kể xong, Y Khả có phần đắc ý chớp chớp mắt với Thuận Mỹ. Thuận Mỹ lại cười không nổi, lòng nàng xót xa.

Cuộc sống nghèo khó thời niên thiếu, tuy rằng cho tới giờ Kiều Y Khả nói nó rất tốt, không hề kể khổ, nhưng Thuận Mỹ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, một Y Khả nhỏ gầy, vì có thể ăn nhiều thêm một miếng thịt đã phải làm thêm bao nhiêu việc, phải bày ra bao nhiêu khuôn mặt tươi cười cho các mẹ. Trái tim nho nhỏ ấy, đã phải chịu đựng biết bao sự nóng lạnh cùng tang thương của cõi đời. Mà bản thân mình, rõ ràng ăn ngon mặc đẹp, vậy mà lại cố tình không có việc gì tỏ ra buồn bã, cả ngày hoang vắng cô đơn.

“Được rồi, không nói chuyện nữa, mau nếm thử canh đi. Canh nguội sẽ không ngon nữa.” Kiều Y Khả phát hiện ra vẻ trầm tư khác thường trong mắt Kỷ Thuận Mỹ, biết mình động phải tâm sự của Thuận Mỹ, lập tức chuyển chủ đề, vươn tay múc cho Thuận Mỹ một chén canh.

Canh ngó sen nấu sườn, nước canh thực trong, không hề thấy chút xương vụn hay mỡ nổi, thịt chín nhừ, ngón sen mềm dẻo, mà khó nhất là canh, màu hồng đậm hơi tím, đó là màu trước khi được uống vào miệng, dụ dỗ người ta. Đến khi thực sự tiến vào miệng thì thuần vị thơm ngọt, thơm mà không ngấy, hương vị lan tràn khắp nơi, thật lâu không tan, chẳng khác nào ấp ôm tình yêu trong lòng.

Thuận Mỹ húp một ngụm canh, lập tức trừng lớn mắt nhìn Y Khả: “Đều nói thứ cuối cùng là tuyệt vời nhất, quả có điểm đúng. Ba món trước dù có ngon tới đâu cũng không thể so sánh với món canh này!”

Y Khả vỗ tay cười: “Thuận Mỹ, cô thực sự là tri âm của tôi! Tôi hồi hộp nhất là món canh này đấy. Nếu hôm nay cô có chút ý kiến gì về món canh này, hoặc dùng ngôn ngữ bình thường để ca ngợi nó thì nhất định tôi sẽ rất thất vọng, may mắn canh của tôi không khiến cô thất vọng, mà cô cũng không để tôi thất vọng.”

Y Khả nói xong, thấy Thuận Mỹ không nói gì, vẫn nhìn cô, liền nói tiếp: “Cô nhất định muốn hỏi cách làm món này phải không? Cô cứ đoán trước đi, không đoán được tôi sẽ càng vui.” Nói xong liền tinh nghịch nhìn phản ứng của Thuận Mỹ.

Thuận Mỹ cũng nổi lên hứng thú, lắc đầu suy nghĩ một phen, hỏi: “Món canh này bỏ thêm gia vị gì đặc biệt phải không?”

Y Khả lắc đầu: “Chỉ gia vị bình thường thôi, không có gì đặc biệt cả.”

“Vậy, là do xương sườn và ngón sen đều được xử lý đặc biệt?”


Y Khả lại lắc đầu: “Vẫn nước vậy vị như thế, chỉ là nước luộc sơ bình thường, thật sự không hề xử lý đặc biệt.”

“Vậy là, sườn này không phải sườn lợn bình thường?”

Y Khả vẫn lắc đầu: “Thuận Mỹ, tôi có thể bắt được gà rừng, nhưng lợn rừng thì thật sự bắt không nổi đâu.”

Thuận Mỹ trực tiếp đầu hàng: “Được rồi được rồi, tôi đoán không ra, cô mau nói cho tôi biết đi, không thì tôi sốt ruột đến ăn canh không nổi mất.”

Y Khả hắng cổ giọng, nói: “Hè năm ngoái tôi lên mấy ngôi chùa trên núi ăn chay vài bữa, mỗi ngày chỉ một chén cơm rau, vậy mà ăn thế nào cũng vẫn thấy thèm. Tôi liền tò mò, chỉ là hành lá tương muối bình thường, thậm chí ngay cả một chút dầu cải cũng không có, sao có thể ăn ngon đến vậy. Thế nên tôi liền đi tới phòng bếp nơi có vị tiểu sư phụ nấu cơm, để hỏi xem rốt cuộc có bí quyết gì. Tiểu sư phụ nói không hề có, tôi không tin, cẩn thận nhìn quá trình người ta nấu nướng, quả thật không có gì đặc biệt. Tôi về nhà, dựa theo phương pháp tiểu sư phụ đó nấu theo, hương vị lại khác một trời một vực. Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, lại lên núi ở hai ngày, rốt cục cũng khiến tôi phát hiện ra bí mật.” Nói đến đây, Y Khả cố ý dừng lại, cười cười nhìn xem phản ứng của Thuận Mỹ.

Thuận Mỹ vội vàng kéo tay cô: “Nói mau, bí mật gì.”

Y Khả đứng dậy, ghé sát lại khuôn mặt Thuận Mỹ: “Thuận Mỹ, dáng vẻ tò mò gấp gáp này của cô đáng yêu biết bao.”

Thuận Mỹ bỗng dưng đỏ mặt. Y Khả cũng không trêu chọc nàng nữa, ngồi trở lại vị trí cũ, kể tiếp: “Bí mật này thực ra rất đơn giản, chính là do nước! Trên chùa nấu cơm toàn dùng nước giếng sâu mà thôi. Tôi đoán phía dưới giếng có thông với suối ngầm, nên hương vị của nước mới có thể đặc biệt ngọt như vậy. Nước ngọt, canh cũng ngon, nấu lên đương nhiên ăn cũng tuyệt rồi.

“Nhưng mà,” Thuận Mỹ khó hiểu hỏi: “Nước giếng trên chùa thì có quan hệ gì với món canh này?”

Y Khả cười: “Đương nhiên là có quan hệ rồi, bởi vì nước dùng để nấu canh chính là nước giếng trên chùa mà.”

Thuận Mỹ kinh ngạc: “Không thể, ngôi chùa ở cách nơi này rất xa, thế nào cũng phải mất hai giờ đi xe. Chẳng lẽ bình thường cô có dự trữ nước giếng à?”


Y Khả lắc đầu: “Nước để lâu uống đâu ngon, chỉ có nước chảy ngay ngày hôm nay mới ngọt lành trong trẻo.”

“Ngày hôm nay?” Thuận Mỹ hoàn toàn mơ hồ.

“Ngày hôm nay.” Kiều Y Khả khẳng định: “Sáng sớm năm giờ tôi đã dậy rồi, lên chùa lấy nước giếng, chín giờ trở về. Khi đó canh gà đã ninh xong, ốc cũng ngâm rượu rồi, cá còn sống, vừa lúc bắt đầu chuẩn bị bữa ăn ngon. Tiếp đó, cô đến, sau đó, đồ ăn xong xuôi, chỉ đơn giản như vậy thôi.” Kiều Y Khả cười cười nhìn Kỷ Thuận Mỹ.

Vẻ tươi cười trên khuôn mặt Kỷ Thuận Mỹ dần biến mất, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Hạ đũa xuống, Kỷ Thuận Mỹ nhìn Kiều Y Khả.

Từ từ, Kiều Y Khả thu lại nụ cười, có chút khẩn trương hỏi: “Thuận Mỹ, có chuyện gì à? Cô sao vậy?”

“Nếu tôi không đến, vậy cô phải làm sao đây?”

“Sẽ không, nhất định cô sẽ đến.”

“Sao cô biết nhất định tôi sẽ đến?”

“Bởi vì cô không nói với tôi là cô sẽ không đến.”

“Tôi cũng chẳng nói với cô rằng tôi nhất định sẽ đến.”

“Thuận Mỹ, với tính cách của cô, nếu cô không đến thì nhất định sẽ nói trước cho tôi biết, nếu cô đã không nói không đến thì nhất định sẽ đến.”

Ngừng một lát, Thuận Mỹ hỏi: “Y Khả, chúng ta thật sự chỉ mới gặp nhau ba lần sao?”

“Bằng không chẳng lẽ cô nghĩ tôi và cô đã từng gặp rồi? Chẳng lẽ chúng ta đã gặp nhau từ kiếp trước?” Y Khả đáp.


Thuận Mỹ lắc lắc đầu: “Vì cái gì, vì cái gì người nhà ở cùng tôi hai mươi năm, và cả người chồng cùng chung sống năm năm trời cũng không hiểu rõ tôi như người chỉ mới gặp tôi có ba lần như cô?”

“Thuận Mỹ, hiểu rõ một người thì thời gian không phải là chuyện quan trọng nhất, mà quan trọng là phải dùng trái tim.”

“”Vậy vì sao bọn họ lại không thể làm thế với tôi?”

“Vì bọn họ không nhận ra điểm tốt của cô.”

“Cô, vì sao cô lại dụng tâm như vậy với tôi?”

“Tôi chỉ muốn nói với cô, thích món ăn đơn giản, khẩu vị đơn giản, điều này không sai, nhưng đơn giản không có nghĩa là cho có lệ. Dù xào thức ăn hay nấu canh, nếu cô chỉ đem nguyên liệu cắt lung tung rồi ném vào nồi thì hương vị làm ra nhất định sẽ không khiến người ta thích. Chỉ có dụng tâm thì dù đơn giản cũng trở nên đáng yêu, tuy rằng thái độ chúng ta đối với cuộc sống có thể đơn giản, nhưng cuộc sống đơn giản của chúng ta lại phải dụng tâm để biến nó thành tinh xảo, có như vậy mới có thể hạnh phúc.

“Sao lại nói với tôi những điều đó?”

“Vì cô không hạnh phúc, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô đã biết rõ.”

“Hạnh phúc của tôi có liên quan tới cô sao?”

“Hạnh phúc của cô có thể không liên quan tới tôi, nhưng nếu cô không hạnh phúc, tôi sẽ đau lòng.”

Thuận Mỹ cúi đầu, không nhìn Kiều Y Khả. Từng giọt nước mắt, từ chậm dần nhanh rớt xuống mặt bàn. Bờ vai run rẩy, Kỷ Thuận Mỹ từ nức nở biến thành oà khóc.

Kiều Y Khả không nói gì, đi qua ôm Kỷ Thuận Mỹ vào lòng.

Hết chương 17


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận