Năm xưa

“Y Khả, tới đây, Quán Đầu đi rồi!” Lúc Giảo Nhi gọi Kiều Y Khả thì Kiều Y Khả đang đứng ngẩn người trong phòng.

Sắc trời bên ngoài u ám, những đám mây trắng dần dần nhuốm màu mực, từ nhạt chuyển thành đậm, từ ít ỏi đến dày đặc, như một bức đồ thị cảm xúc xanh đỏ lên xuống không ổn định, nháy mắt liền thay đổi tâm tư. Chân trời mây đen cuồn cuộn, chằng chịt khắp nơi, ánh mặt trời ít ỏi còn giãy dụa le lói, giữa bức màn tối như mực còn ẩn hiện ánh vàng mỏng lanh lấp lánh.

Cảnh trí kỳ diệu của thiên nhiên, nếu dụng tâm cảm nhận sẽ thấy đẹp không bút nào tả xiết.

Kiều Y Khả lẳng lặng thu hồi tầm mắt, theo tiếng Giảo Nhi rời khỏi phòng mình. Vẻ đẹp hư ảo đối với Kiều Y Khả mà nói thì rất thừa thãi, cô chỉ nghĩ đến một sự thực, chính là sắp có một trận mưa to.

Kiều Y Khả và Giảo Nhi vốn không quen nhau, nhưng tình cờ hai người lại cùng thuê trong một căn hộ hai phòng, cùng ở một gian nhà, dần dần từ bạn cùng phòng biến thành bạn tốt. Giảo Nhi nhỏ hơn Kiều Y Khả vài tuổi, làm thư ký cho một công ty lớn, cá tính hoạt bát đáng yêu, Kiều Y Khả thực sự thích nàng, coi nàng là em gái.

Kiều Y Khả vào phòng Giảo Nhi, bật cười. Trên chiếc giường lớn bày đầy loại quần áo váy đủ sắc màu.

“Y Khả, thực xin lỗi, tuy em là thư ký nhưng lại không có nhiều quần áo hàng hiệu lắm, đây đều là những thứ có thể coi như tạm được, nếu chị không chê thì cứ chọn một bộ đi.” Giảo Nhi có chút ngượng ngùng nói với Kiều Y Khả.

Kiều Y Khả cười cười, vuốt vuốt tóc nàng: “Giảo Nhi, là chị nhờ em mà, không cần quá bận tâm như vậy, những bộ quần áo này đều đẹp cả, nếu em không ngại thì chị từ từ chọn lấy một bộ được không?”

Mặt Giảo Nhi liền giãn ra: “Đương nhiên được rồi! Chị cứ chọn từ từ, đừng khách khí, thích bộ nào thì cứ mượn đi.”

Kiều Y Khả gật gật đầu, bắt đầu chọn quần áo.

Quần áo không phải loại rẻ tiền, chất lượng rất tốt, kiểu dáng nói chung cũng quy củ, tuy nhiên cũng không thể nào so được với những nhãn hiệu nổi tiếng khác. Cũng may Kiều Y Khả thầm nghĩ cũng khá hợp với tình hình, cô cũng biết một bữa tiệc như vậy sẽ không ai chú ý tới quần áo của một giáo viên thể dục thẩm mỹ nho nhỏ làm gì, chỉ cần phong cách thống nhất với những người khác thì ẩn giữa đám đông cũng sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.

Cô chỉ là phối hợp diễn một chút mà thôi, đi mua một bộ lễ phục sang quý chỉ để dành cho một bữa tiệc cũng không phải phong cách làm việc của Kiều Y Khả.

Vừa mặc thử, hai người vừa nói chuyện phiếm.

“Giảo Nhi, Quán Đầu đi rồi à?” Kiều Y Khả thuận miệng hỏi.

“Đi rồi, trước khi đi còn dặn dò em ‘Giảo Nhi, em phải cách xa quái vật Kiều Y Khả kia một chút, anh, anh sẽ sớm kiếm đủ tiền mua một căn hộ để ở!’ ” Giảo Nhi bắt trước giọng điệu hoảng loạn khẩn trương của Quán Đầu giống y như đúc.

Kiều Y Khả ngừng tay, ngẩn ra, sau đó cười: “Thật hả? Anh ta thực sự nói vậy?”

Giảo Nhi cố kiềm cũng không nhịn được bắt đầu cười, vừa cười vừa gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, Quán Đầu nhà em thực đáng thương, lúc nào nào cũng lo lắng chết được, chỉ sợ chị ăn mất em.”

Hai người cười to, đáng thương cho Quán Đầu, sao biết sẽ bị hai cô gái cười như vậy.

Quán Đầu là bạn trai của Giảo Nhi, người địa phương, ở chung với cha mẹ, cha mẹ Quán Đầu có vẻ nghiêm khắc, cho nên hắn chỉ có thể len lén tới chỗ này của Giảo Nhi ở lại một đêm, không dám bàn bạc công khai dọn ra ngoài ở chung với Giảo Nhi.

Một đêm của một ngày nào đó, lúc Quán Đầu dậy đi tiểu lại vô tình đụng phải Kiều Y Khả đi chơi về muộn ở phòng khách, đang say chuếnh choáng giữ mặt một cô gái hôn, hắn liền bị doạ đến hồn phi phách tán, nghiêng ngả lảo đảo trở lại phòng, đánh thức Giảo Nhi, hỏi sao Kiều Y Khả lại như vậy. Giảo Nhi đã sớm biết Kiều Y Khả chỉ thích con gái, liền cười Quán Đầu cổ hủ, chuyện như vậy cũng ngạc nhiên được.

Giảo Nhi nói về sau quả thật Quán Đầu không hề ngạc nhiên khi Kiều Y Khả hôn cô gái khác, nhưng từ đó trở đi, hắn lại có tâm bệnh, sợ Kiều Y Khả nhớ thương Giảo Nhi của hắn, cũng bắt đầu từ đêm đó thề sống thề chết phải mau chóng mua được căn hộ mới, cưới Giảo Nhi về dấu đi cho an toàn, tự mình lại kiêm hai chức vụ mỗi lần rời khỏi Giảo Nhi đều tỏ vẻ đáng thương dặn dò một chút: “Giảo Nhi, tránh xa Kiều Y Khả một chút nha.”

Bộ dáng cổ quái buồn cười luôn khiến Giảo Nhi vừa muốn cười lại cảm động.

Sau khi cười xong, Kiều Y Khả liền nhấc một chiếc váy lễ phục màu đen lên. Kiểu dáng đơn giản, có thể bù cho sự thiếu sót của thiết kế, trên váy có phối một vài vệt sáng màu, không đến mức bắt mắt, nhưng cũng sẽ không u ám không sắc màu.

Càng tô vẽ nhiều sẽ càng gây trò cười, càng đơn giản thì ngược lại càng an toàn.

Kiều Y Khả giơ chiếc váy lên, hỏi Giảo Nhi: “Giảo Nhi, chị cảm thấy cái này là được rồi.”

Giảo Nhi cúi đầu nhìn, hỏi Kiều Y Khả: “Cái này có thể có hơi đơn giản quá không?”

Kiều Y Khả lắc đầu: “Chị cũng không phải quý phụ gì, đâu cần sang trọng rực rỡ quá đâu.” Nói xong liền thay lễ phục, thuận tay đổi mái tóc dài thành kiểu đuôi ngựa, vài lọn tóc lưa thưa chìa ra xuôi xuống trên cổ. Kiều Y Khả xoay người, nhìn Giảo Nhi.

Giảo Nhi thấp giọng kinh hô: “Trời ạ, Y Khả, sao chị có thể mặc đẹp như vậy.”

Có trách thì phải trách ngày thường Kiều Y Khả hay mặc kiểu trung tính như quần dài giày đế thấp, nay lại biến thân một cái thiên kiều bá mị khiến Giảo Nhi ngây người.

Kiều Y Khả là giáo viên thể dục thẩm mỹ, dáng người đương nhiên khỏi phải bàn. Vóc dáng cao gầy tinh tế, là điển hình của dạng mỹ nhân thon thả xương xương. Bộ ngực lại căng tròn mịn màng, ngạo nghễ vươn thẳng. Chiếc váy lễ phục màu đen thấp ngực càng làm nổi bật chiếc cổ thon dài, trắng hơn tuyết, lại phối với gương mặt ngũ quan lãnh diễm biểu tình thanh đạm, vẻ tao nhã tuyệt đại kia nếu muốn dấu mình giữa đám động thực sự rất khó.

Kiều Y Khả nhìn nhìn gương, tự mình cũng thấy vừa lòng: “Được, Giảo Nhi, là cái này đi.” Nói xong liền muốn thay ra.

“Đừng thay đừng thay, để em nhìn chút nữa, đẹp quá đẹp quá đi.” Giảo Nhi đưa tay ngăn lại, vẫn không nhịn được nhìn Kiều Y Khả từ trên xuống.

Kiều Y Khả vươn tay chọc chọc trán nàng: “Chim nhỏ ngốc, cẩn thận Quán Đầu nhìn thấy bộ dáng háo sắc của em.”

Giảo Nhi thở dài: “Tỷ tỷ, chị chỉ thích con gái, thực quá lãng phí quá lãng phí quá lãng phí mà!” Lúc Giảo Nhi ngoan thực ngoan sẽ gọi Kiều Y Khả là “tỷ tỷ”.

Kiều Y Khả cười: “Vậy thế nào mới không lãng phí đây?”

“Tìm một người đàn ông vừa đẹp trai lại có tiền, có thể chăm sóc cho chị.” Giảo Nhi vẫn đang trong trạng thái mê gái.

Kiều Y Khả cũng không để ý tới nàng, thay quần áo, gấp bộ lễ phục lại gọn gàng.

Học viên của Kiều Y Khả phần lớn là những người nhà giàu cực kỳ rộng rãi nhàn rỗi không có việc gì. Con của Kỷ thái thái vài ngày nữa sẽ đầy tháng, cho nên mời những học viên khác và Kiều Y Khả tới tham dự. Kiều Y Khả cũng không thích những trường hợp sơn son thiếp vàng như thế, có thể tưởng tượng bữa tiệc đó là ngày đại tụ hội của những tiểu thư phu nhân nhà giàu. Nhưng nhân dịp đó cũng có thể giới thiệu một chút khoá học của mình, xem có thể nhận được thêm học viên nữa không, gia tăng thu nhập, cho nên cô cũng nhận lời tha dự.

Kiều Y Khả lớn lên trong cô nhi viện, từ nhỏ đã hiểu rõ trên thế giới này không có bất cứ kẻ nào mình có thể dựa vào, làm việc gì cũng chỉ có thể tự mình cố gắng tranh thủ, không tranh dành thì không có được.

Hết chương 3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui