Năm xưa

Hai người tìm chỗ ngồi, vừa mới ngồi xuống, Kỷ Thuận Nhân liền kích động đi ra từ bên trong, thẳng đến chỗ Cảnh Tiêu Niên. Cảnh Tiêu Niên lại nhíu mày, chợt loé rồi biến mất, rất nhanh lộ ra vẻ tươi cười, chủ động vươn tay ra: “Thuận Nhân, chúc mừng.” Ở bên ngoài Cảnh Tiêu Niên luôn khéo léo mà thong dong, tuy hắn bá đạo nhưng cũng không thô lỗ.

Kỷ Thuận Nhân thật cao hứng, lôi kéo tay Cảnh Tiêu Niên, nói: “Tiêu Niên, đến đây sao không đi vào, ba tôi đang chờ cậu đó.” Lại quay đầu thầm trách Thuận Mỹ: “Thuận Mỹ cũng thật là, sao không để Tiêu Niên vào, lại cứ thế ngồi không ngoài này.”

Thuận Mỹ đứng dậy, nhìn Kỷ Thuận Nhân: “Anh cả, lễ đầy tháng sắp bắt đầu, để lỡ giờ lành không tốt đâu, vẫn nên tiến hành buổi lễ đi, sau đó Tiêu Niên lại tới gặp ba.”

Kỷ Thuận Nhân nhìn nhìn đồng hồ, suy nghĩ một chút nói: “Vậy cũng được, Tiêu Niên, tiếp đón không chu đáo cũng đừng trách nhé, tôi đi tiếp đón khách trước, một lát nữa chúng ta lại trò chuyện.”

Cảnh Tiêu Niên gật đầu: “Thuận Nhân, cứ đi đi, tôi cũng không phải người ngoài, đừng khách khí như vậy.”

Kỷ Thuận Nhân vội xin lỗi rồi rời đi. Cảnh Tiêu Niên ngồi xuống, như không có việc gì giơ chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vừa lòng gật đầu: “Thuận Mỹ, trà hôm nay pha cũng không tệ, chất lượng cũng tốt, xem ra ba và anh trai em rất coi trọng buổi lễ đầy tháng này.” Nói xong liền giơ chén lên, nhẹ nhàng uống. Thuận Mỹ đợi hắn sắp uống xong một chén mới nâng bình trà lên, đúng lúc thêm trà.

Không biết thật sự bởi vì trà ngon, hay bởi Thuận Mỹ cẩn thận săn sóc, hay vẫn là do hôm nay có chuyện gì vui, dù sao Cảnh Tiêu Niên có hứng thú thưởng trà, tâm tình không tệ. Thuận Mỹ cân nhắc, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, không khỏi cũng nâng chén trà lên chầm chậm uống, quả nhiên là thứ trà tốt lưu lại hương thơm.

Thời gian vừa tới, lễ đầy tháng liền bắt đầu tiến hành, mọi cấp bậc lễ nghĩa đều thực hiện, rất chu toàn. Thuận Mỹ cố ý cẩn thận qua sát sắc mặt chị dâu, Triệu Tử Tuệ ôm đứa bé mập mạp đầy mặt vui mừng, hoàn toàn không có một chút tối tăm nào. Ngẫm lại vừa rồi Cảnh Tiêu Niên không mềm không cứng khiến cô ta dẫm phải đinh như thế, Thuận Mỹ lại có chút không đành lòng.

Từ lúc Kỷ Thuận Mỹ đến gần Triệu Tử Tuệ, Kiều Y Khả liền lẳng lặng quan sát Kỷ Thuận Mỹ, ánh mắt vẫn chưa hề rời đi.


Lần đầu tiên thấy nàng, Kiều Y Khả liền bị vẻ tĩnh lặng xuất trần không tranh với đời của Kỷ Thuận Mỹ hấp dẫn. Vóc dáng Kỷ Thuận Mỹ nhỏ nhắn, trắng nõn uyển chuyển, dáng người mềm mại rõ ràng, không phải gầy yếu đến trơ xương như mốt lưu hành hiện nay, mà lại vừa vặn có da có thịt, tăng giảm một phần cũng không được. Giống như mỹ nhân trong những bức hoạ cổ, đường cong mềm mại mà mị hoặc, xinh đẹp mà không tầm thường, thanh lệ như đoá phù dung, giống như cảnh đẹp trên trời, khiến người ta nhìn mà thích mắt.

Kiều Y Khả nhìn có chút ngây ngốc, lòng chậm rãi có cảm giác với Kỷ Thuận Mỹ, rất muốn thân cận với nàng, chẳng sợ chỉ là một cái bắt tay, nhìn nhau cũng tốt.

Kiều Y Khả đứng sau đám người, nghe cuộc đối thoại giữa Kỷ Thuận Mỹ và Triệu Tử Tuệ, nghe những người bên ngoài thấp giọng thì thầm bàn luận. Đối với đám tiểu thư bà chủ này mà nói, Kiều Y Khả chỉ là một người ngoài, cho nên khi bọn họ bàn tán cũng không kiêng kỵ gì, Kiều Y Khả lại băng tuyết thông minh, chỉ qua vài lời nói liền hiểu rõ vấn đề.

Cô gái trẻ tuổi đó tên Kỷ Thuận Mỹ, là trưởng nữ, đại tiểu thư nhà họ Kỷ, là cô con dâu duy nhất của nhà họ Cảnh, vốn nàng hẳn phải được sủng ái ngàn vạn mới đúng, cho dù khiêm tốn không phô trương thì khí thế trên người cũng có thể nhất thời diễm áp quần phương có một không hai mới phải. Nhưng vị Kỷ tiểu thư này lại cố tình không phải vậy. Nàng nói năng nhỏ nhẹ, nhu thuận khiếp ngược, nhưng sau vẻ bề ngoài yếu đuối ấy lại rõ ràng cất dấu một nỗi cô đơn một mình một cõi, như thể một hồ nước đầy tĩnh lặng từ lâu không thấy gió xuân, bộ dáng thế nhưng lại bình tĩnh không chút gợn sóng. Kiều Y Khả nhìn Kỷ Thuận Mỹ đối mặt với những lời mỉa mai chua cay của Triệu Tử Tuệ vẫn nhớ tới thân tình, đối mặt với người chồng vừa đến không phải nhảy nhót vui mừng mà là như trút được gánh nặng, đối mặt với cái nhìn chăm chú của mọi người không phải là thứ ánh mắt tự phụ mà lại cúi đầu né tránh kèm theo một tia khó xử. Kiều Y Khả thở dài trong lòng, cô gái này có bối cảnh cùng những gì trải qua trong cuộc sống hoàn toàn khác biệt với mình, thế nhưng lại còn không sống vui vẻ bằng một cô nhi như mình. Ít nhất hiện tại Kiều Y Khả cũng không cần phải nhìn sắc mặt bất kỳ kẻ nào, khi cao hứng cô có thể cười, bi thương là có thể khóc, cô thậm chí khi coi trọng người con gái xinh đẹp nào liền tận tình theo đuổi, hưởng thụ đến sung sướng. Nhưng Kỷ Thuận Mỹ này, một Kỷ Thuận Mỹ cuộc sống hơn người cơm áo không lo, lại giống như không chút vui vẻ nào.

Thoáng giây gặp gỡ năm xưa ấy, đến tột cùng là mang đến nhiều vui vẻ hơn hay đau khổ hơn, ai có thể nhìn rõ trước được?

Vừa qua lễ đầy tháng, hai anh em Thuận Nhân Thuận Lễ liền cùng nhau tới mời Cảnh Tiêu Niên qua ngồi cùng bàn với ba mình, cũng gọi Kỷ Thuận Mỹ theo, nhưng nàng lại xua tay, kiên định tỏ vẻ không đi, hai người kia cũng thôi.

Bóng người dần đi xa, Thuận Mỹ ngẩng đầu nhìn, thấy bên bàn ba mình, trừ vài cô chú quen thuộc ra còn có một cô gái trẻ tuổi, tầm hai mươi mấy gì đó, ngồi cạnh một ông lớn tuổi khuôn mặt khá giống nhau mà Kỷ Thuận Mỹ không biết. Cẩn thận nghĩ lại, Kỷ Thuận Mỹ liền hiểu ra, đó chính là cha con họ Trương của xí nghiệp Vĩnh Thái, ba nàng mời Tiêu Niên qua, ý tứ cũng rất rõ ràng.

Kỷ Thuận Mỹ bỗng nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, bản thân mệt, cũng mệt thay Cảnh Tiêu Niên. Ngẫm lại thời gian năm năm qua, chuyện của Cảnh gia, việc của Kỷ gia, có cái nào lại không phải do Cảnh Tiêu Niên giải quyết, bao gồng cả hiện tại. Ngay cả Triệu Tử Chiêu, cái kẻ được gọi là thân thích bắn đại bác cũng không tới kia mượn danh nghĩa Cảnh Tiêu Niên đi ra ngoài vay tiền, thế mà cũng có thể mượn được. Lời Cảnh Tiêu Niên vẫn còn văng vẳng bên tai: “Kỷ Thuận Mỹ, cô cảm thấy bản thân mình đáng giá nhiều tiền như vậy sao?”


Thuận Mỹ cười khổ, nâng ly rượu trên tay lên uống một hơi cạn sạch, lòng thê lương: “Cảnh Tiêu Niên, tôi rốt cuộc nên cảm tạ anh hay là nên hận anh đây, hay vẫn là không cảm ơn cũng không hận, coi như một người xa lạ?”

“Rượu kia mặc dù mê người, nhưng cũng không thể uống như vậy.”

Kỷ Thuận Mỹ quay đầu, một cô gái trẻ trung xinh đẹp ngồi xuống cạnh nàng, trong tay cũng bưng một ly rượu. Mơ hồ như đã gặp qua ban nãy, nhưng lại không nhớ nổi là tiểu thư nhà ai.

“Thật xin lỗi, cô là tiểu thư nhà ai?” Kỷ Thuận Mỹ nghi hoặc hỏi.

Kiều Y Khả cười nhẹ, ánh mắt đen sâu thẳm như thể có ánh sao, vụt loé lên.

“Tôi không phải tiểu thư nhà ai cả, tôi là giáo viên dạy thể dục thẩm mỹ của Kỷ thái thái, là một người bình thường tự dùng sức mình kiếm cơm ăn.”

“Ồ.” Kỷ Thuận Mỹ hơi gật đầu, tỏ vẻ xin lỗi, lòng lại nghĩ thầm, Kỷ thái thái trong miệng cô gái này chắc hẳn không phải nói tới mẹ kế, vậy thì hẳn là khách của chị dâu. Nghĩ thế liền tự mình rót rượu, nâng ly lên, nói với Kiều Y khả: “Thì ra là khách của chị dâu, thất lễ, tôi kính cô một ly.”


Kiều Y Khả cười, vươn tay ra, ly rượu hai người chạm vào nhau, phát ra thanh âm thanh thuý dễ nghe.

Kỷ Thuận Mỹ nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ngẩng đầu cười: “Vừa rồi có chút tâm sự, nâng ly liền cứ thế mà uống, thô lỗ với rượu ngon như vậy, cám ơn cô đã nhắc nhở.”

Kỷ Thuận Mỹ tự nhiên hào phòng càng khiến Kiều Y Khả thêm thích, thì ra cô gái này cũng không hiền khô vô vị như vẻ bề ngoài.

Kiều Y Khả đặt ly xuống, cười nói: “Kỷ tiểu thư khách khí rồi, vừa nãy là tôi không biết tự lượng sức mình. Kỳ thật chỉ là muốn mượn cái cớ để có thể nói chuyện với Kỷ tiểu thư thôi. Nơi này tôi không có ai quen biết cả, Kỷ thái thái lại không có khả năng tiếp đón mình tôi, cho nên một mình uống rượu thật buồn quá, thực vô nghĩa.”

Kỷ Thuận Mỹ sửng sốt, không ngờ Kiều Y Khả có thể nói trực tiếp vậy, nàng không có thói quen nói chuyện với người lạ, vì thế thân thiết hào phóng nói xong mấy lời kia, giờ lại có chút không thích ứng.

Kiều Y Khả lấy danh thiếp từ trong ví ra, đặt trước mặt Kỷ Thuận Mỹ: “Kỷ tiểu thư, tôi tên Kiều Y Khả, là giáo viên thẩm mỹ của một trung tâm thể hình, hoan nghênh cô nếu có rảnh thì đến thử miễn phí chương trình học của chúng tôi, cảm thụ một chút sự vui vẻ thoải mái của việc tập thể dục thẩm mỹ.”

Kỷ Thuận Mỹ tiếp nhận danh thiếp, nhìn một lát rồi cẩn thận bỏ vào ví, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Kiều Y Khả, hơi nở nụ cười, nói: “Được, tôi nhớ rồi.”

Kiều Y Khả ngây người. Nếu cô gái này có thể buông bỏ tâm sự, không có gánh nặng, thế nhưng lại có thể cười xinh đẹp như vậy, giống như ánh nắng rạng rỡ chiếu rọi sau những tháng năm mưa mãi không ngừng, làm cho người ta chợt thấy đất trời đột nhiên sáng lạng đến thế.

Hai người đang nói chuyện thì Cảnh Tiêu Niên đi tơi, Kỷ ba cùng hai anh em Kỷ gia cũng đi theo sau. Đi đến trước mặt Kỷ Thuận Mỹ, Thuận Mỹ đứng lên, không biết Cảnh Tiêu Niên có ý gì.

“Thuận Mỹ, anh đi trước, còn có một bữa tiệc xã giao nữa, sẽ không ăn tối với em được, ông Vương lái xe sẽ chờ đưa em về.” Cảnh Tiêu Niên dặn dò Kỷ Thuận Mỹ xong liền quay lại nói với người gần đó: “Ba vợ, Thuận Nhân Thuận Lễ, mọi người cũng không cần tiễn nữa, tiếp đón khách quan trọng hơn.”


Thuận Mỹ nhìn Cảnh Tiêu Niên, nhẹ giọng nói “vâng”. Hắn vội vàng đi tới đi lui như thế, nàng đã quen rồi, thì ra cũng không thể tính ở trường hợp thế này hai người ngọt ngào thân mật cùng nhau ăn một bữa tối. Đó là chuyện vợ chồng nhà người khác, không liên quan tới họ.

Cảnh Tiêu Niên vỗ vỗ vai Kỷ Thuận Mỹ, ý chào tạm biệt, sau đó liền đi ra ngoài. Kỷ ba cùng anh em Kỷ gia cố tình tiễn đến bên ngoài. Thuận Mỹ lại ngồi xuống, có chút đăm chiêu.

Kiều Y Khả rót thêm rượu cho Thuận Mỹ, thuận miệng hỏi: “Kỷ tiểu thư, sao cô không đi tiễn Cảnh tiên sinh?”

Kỷ Thuận Mỹ quay đầu nhìn Kiều Y Khả, kỳ quái hỏi: “Vì sao phải tiễn, anh ta cũng đâu cần, huống chi còn có nhiều người tiễn như vậy.”

Kiều Y Khả lắc đầu: “Kỷ tiểu thư, người khác sao có thể giống với cô được, anh ta cố ý lại đây nói lời từ biệt, vậy cô phải tự mình đi tiễn mới đúng.”

Kỷ Thuận Mỹ quay đầu, nhấp một ngụm rượu, không tiếp lời Kiều Y Khả, biểu hiện một bộ không thèm để ý với việc này. Một lát sau, nàng như đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi Kiều Y Khả: “Kiều tiểu thư, nếu cô đã biết Cảnh Tiêu Niên là chồng tôi, vậy vì sao không gọi tôi là Cảnh thái thái mà lại là Kỷ tiểu thư?”

Kiều Y Khả nâng ly lên, nhẹ nhàng làm một động tác chạm ly, sau đó uống một ngụm nhỏ rồi mới nói: “Cảnh thái thái là xưng hô mà chồng cô trao cho cô, mà đối với riêng cô mà nói, không phải chỉ là Kỷ tiểu thư sao?”

Những lời này, lúc ấy Kỷ Thuận Mỹ không hiểu được, thật lâu thật lâu về sau cũng không hiểu, thẳng đến sau nàng nàng chủ động hỏi Kiều Y Khả, Kiều Y Khả mới nói cho nàng: “Tôi thích em, vì thế mới muốn chính em, tất cả những gì về hắn liên quan tới em, tôi đều không để vào mắt.”

Hết chương 6


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận