Nan Từ

"Anh nói cái gì vậy?" Điền Điềm khó tin trừng mắt nhìn, đến bàn tay đang bị hắn nắm chặt cũng quên kêu người ta buông ra, "Thiệu Huy, anh uống rượu đến ấm đầu rồi sao?"

"Anh không có ấm đầu." Thiệu Huy cười cười, một tay nắm lấy tay y, một tay cầm tay người ta đặt lên trán mình, "Em xem, anh rất tỉnh táo."

Ai biết anh có tỉnh táo hay không bằng cách sờ trán a? Điền Điềm cũng tức cười.

"Anh đừng chọc em."

"Anh không có chọc." Thiệu Huy cười cười, kéo bàn tay Điền Điềm ôm lấy mặt mình, "Anh hiện tại đang rất tỉnh táo, cũng rất rõ ràng mình đang làm gì."

"Anh biết hiện tại tiếp tục bảo trì mối quan hệ hôn nhân này sẽ khiến em khó xử... Mấy năm qua em cũng đã rất mệt mỏi, rất khổ cực." Thiệu Huy buông tay Điền Điềm ra, lại khóa chặt đối phương vào trong mắt mình, "Có lẽ mấy lời này anh nói ra cũng đã quá muộn, nhưng mà, anh nhất định phải xin lỗi vì những việc anh đã không làm cho em trong quá khứ."

"Anh rõ ràng phát hiện em có rất nhiều chuyện không vui, nhưng anh lại quá tự cho là đúng, cũng chưa từng đối diện giải thích với em về những chuyện đó." Thiệu Huy rũ mắt xuống, trong mắt thoáng một tia ướt át, lại bị lông mi rung động đánh tan, "Anh không phải là một người yêu tốt, cũng không phải là một người yêu hợp lệ. Chính vì thế, em mới như hiện tại, không đủ cảm giác an toàn để tin tưởng anh, tin tưởng mối quan hệ của chúng ta."

"Thiệu Huy..." Điền Điềm xưa nay chưa từng thấy Thiệu Huy như vậy, Thiệu Huy trong mắt y vẫn luôn là người tự tin, thậm chí kiêu ngạo. Nhưng Thiệu Huy hiện tại, mặc trên người một bộ đồ ngủ mềm mại giống mình, tóc tai ngổn ngang có chút ngớ ngẩn, đáng thương hề hề mà nói những lời này, tim y vốn đã sắp đóng băng toàn bộ, hiện tại lại không có tiền đồ mà khắp chốn bay nhảy.

Điền Điềm không biết khi thích một người, có phải là sẽ vì đối phương tới gần một chút mà động lòng hay không.

Nhưng mà, y sẽ.

Điền Điềm thở dài: "Tôi không muốn nghe anh nói những thứ này."

"Thiệu Huy, tôi không dám đáp ứng anh được." Điền Điềm nghiêng mặt sang một bên, không nhìn hắn, "Không phải tôi không muốn tin anh, có thể vấn đề lớn nhất của chúng ta cũng không phải chuyện này, bất kể là Đường Thước, hay là gia thế bối cảnh, anh và tôi, chúng ta khác nhau một trời một vực, là những thứ đã ngăn chặn ngay trước mặt mà chúng ta không có cách nào vượt qua."

"Tôi kỳ thực rất muốn đáp ứng anh..." Điền Điềm nhẹ nhàng nở nụ cười, trong mắt lại chậm rãi nổi lên tầng thủy quang, "Có lẽ là giữa chúng ta luôn có một mầm họa, những ngày lo lắng đề phòng đó, tôi không muốn tiếp tục trải qua nữa."

"Không cần sợ." Thiệu Huy nắm lấy vai Điền Điềm, gần như đem đối phương ôm vào ngực, "Bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi chuyện cứ để anh giải quyết, tất cả quyền chủ động—— đều giao cho em."

Từ hôm nay trở đi, anh đem tất cả dũng khí của mình đều cho em.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui