Vài ngày sau đó, tôi không còn gặp lại ngài nữa, hàng ngày cũng chỉ biết cầm miếng ngọc khắc tên ngài mà nhớ mong. Những nỗi nhớ ấy càng ngày càng lớn khiến tôi thậm chí còn có suy nghĩ sẽ đi tìm ngài, gặp ngài. Có điều khi soi gương nhìn bản thân, tôi lại tự nhắc nhở mình, phận ca kỹ thì đừng nên mơ mộng gì nhiều. Tình cảm nam nữ cũng chỉ là gió bay, đến một lúc nào đó sẽ chỉ tự làm mình thêm đau.
Một lần ngồi đàn hát cho đám quan gia trong phòng, tôi vô tình nghe được chuyện họ bàn tán. Chuyện là có một vị tiểu tướng quân lập được công trạng nên được chúa ban hôn kết thân với con gái của Tể tướng họ Lưu, một tuyệt sắc giai nhân trong kinh thành khiến nhiều người phải ghen tỵ. Thật ra câu chuyện sẽ chẳng gây hứng thú với tôi nếu tôi không nghe thấy ba từ “Trần Lưu Bình” phát ra từ miệng bọn họ. Phải, chính là Trần Lưu Bình nhưng quả thực tôi không dám chắc có phải người đó không hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
...
Ngày hôm sau, khi trời xẩm tối tôi đã phải chuẩn bị mọi thứ cần thiết từ trang điểm cho tới trang phục phải làm sao cho thật đẹp, thật cuốn hút. Hôm nay, tôi được nhà quan Tuần phủ mời đến ca hát. Nghe nói quan mở tiệc mừng ái nữ yêu quý của mình bước sang tuổi mười tám. Sinh nhật, tôi nhìn người đối diện trong chiếc gương đồng tự cười nhạt, trong lòng có chút ghen tỵ.
Đúng giờ, tôi bước xuống lầu qua phòng bà chủ chào hỏi một tiếng rồi ôm chiếc đáy đi ra ngoài cửa. Chẳng biết từ lúc nào quan đã sai người đến đón tôi đi.
Đứng trước cổng nhà quan Tuần phủ, tôi chợt thấy nao lòng. Căn nhà rộng lớn này, trước đây tôi đã từng ở suốt mười ba năm trời. Từng ngóc ngách, từng mái ngói trong nhà đều thật quen thuộc. Thậm chí đâu đây vẫn hiện lên dáng mẹ hao gầy bên bếp lửa mỗi đêm đông.
“Cô nương! Vẫn sớm nên quan dặn tôi dẫn cô tới phòng khách chờ một lát.”
Tôi chợt giật mình, tâm trí trở về hiện tại khi nghe người gia nô nói thế. Khi ấy, cũng chỉ gật nhẹ đầu theo dấu ông ta tới phòng khách. Xung quanh, trời đã tối hẳn.
Ngồi trong này một mình quả thật buồn chán, không biết tại sao đến bây giờ vẫn chưa thấy ai tới gọi tôi. Có lẽ nào họ quên tôi rồi không? Tôi sốt ruột đứng dậy, bước ra ngoài cửa nghe ngóng. Phía ngoài kia vẫn chỉ có tiếng ồn ào, náo nhiệt như khi tôi vừa đến. Cứ thế trông chờ, ruột gan lại cồn cào.
Chờ thêm một lát nữa, tôi nghe có tiếng bước chân người lại gần. Nhìn ra ngoài trời tối thui, loang loáng có bóng người cầm đèn đang tới. Người đó chính là gia nô khi nãy, ông ta nhìn tôi có vẻ sốt ruột liền cười nhẹ một cái rồi nói:
“Cô nương, chắc đợi đã lâu rồi. Bên ngoài đã sắp xếp xong rồi, mời cô ra đó biểu diễn.”
Tôi thở dài nhìn ông ta, gật nhẹ đầu rồi được ông ta dẫn tới sân biểu diễn. Nhớ lại vài năm trước, cũng tại nơi này có một người đàn bà mặc váy áo sặc sỡ, tay ôm đàn đáy mà cất tiếng hát làm say lòng người. Đến vài năm sau, mọi thứ đã thay đổi quá nhiều.
...
Tôi ngồi đó hát dăm ba bài quen thuộc ọi người nghe cho tới khi đêm đã khuya, tiệc cũng tàn tôi mới được phép đứng lên. Tiền công nhận được tối nay quả nhiên không uổng công một chuyến đi.
Lúc tôi bước ra khỏi cửa định ra về thì chợt phía sau có người gọi lại:
“Khoan đã!”
Tôi ngạc nhiên quay đầu nhìn xem là ai đã gọi mình. Trong đêm tối, hiện ra một người con gái xinh đẹp tuyệt trần tựa như nàng ta vừa bước ra từ trong tranh. Gương mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt phượng long lanh sáng ngời, đôi môi hồng nhạt chúm chím cười, tất cả đều nổi bật trên làn da trắng hồng. Nếu tôi là đàn ông có lẽ sẽ sa lưới tình ngay từ lần đầu gặp nàng. Tôi còn đứng đó ngẩn ngơ thì nàng lại lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe.
“Ta thấy ngươi hát rất hay. Có thể dạy ta được không?”
Tôi lúc này mới lấy lại tinh thần, sau giây lát mới cất tiếng đáp:
“Không biết tại sao tiểu thơ lại muốn học hát?”
“Vì... người ta yêu rất thích nghe hát.” Nàng ta thẹn thùng trả lời.
Vì người yêu ư? Thật nực cười, trên đời này lại có người vì người khác mà làm những việc người đó thích ư?
“Thế nào? Cô đồng ý dạy ta chứ? Cô yên tâm, về tiền công chắc chắn nhiều hơn tiền cô biểu diễn.” Nàng ta cong môi nói.
“Tiểu thơ, việc ca hát này phải kiên trì tập luyện mới có thể thành công. Nếu cô chỉ coi đây là một trò đùa thì cô không nên học sẽ tốt hơn.” Tôi nhẹ nhàng đáp.
“Kiên trì? Điều này ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ học thành tài cho phu quân ta nghe.”
“Nếu cô đã quyết như vậy thì mời cô ngày mai đến Liên Các lầu, chúng ta sẽ bắt đầu.”
“Liên Các lầu? Là lầu xanh?”
Tôi mỉm cười, gật đầu. Phải, chính là thanh lâu mà người đời vẫn hay khinh rẻ. Tôi nhìn nàng có chút cau mày, lát sau mới nói tiếp:
“Ta đến đó e không tiện, hay là ngày mai ngươi đến phủ Tể tướng đi.”
“Phủ Tể tướng?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Quên chưa giới thiệu. Ta tên Lưu Nguyệt, cha ta là Tể tướng đương triều.”
“Được!”
Nàng ta đáp, định nói thêm gì nữa thì bỗng có tiếng người tới gần. Người đó trông hấp ta hấp tấp chạy tới chỗ bọn tôi, người đó vẻ mặt mệt mỏi nhìn nàng ta rồi nói không ra hơi:
“Tiểu thơ, cô đi đâu để bọn tôi tìm nãy giờ. Chúng ta mau về phủ thôi.”
Nói xong, cả nàng và người kia cùng quay đi bước xa dần rồi mất hút vào bóng tối. Tôi đứng đó trơ trọi một mình, bóng tối vây quanh như một nỗi cô đơn vô cùng.