Nàng Chẳng Muốn Phấn Đấu Nữa


Lý Tịch tận mắt thấy biểu cảm sững sờ trong nháy mắt của Hoa Mạn Mạn, nụ cười trên mặt càng nồng đậm hơn.

Hắn sai Trần Vọng Bắc lui ra, sau đó chỉ chỉ Hoa Mạn Mạn, bảo nàng đẩy hắn ra ngoài.

Hoa Mạn Mạn hận chính mình vừa rồi không nên mở miệng nhiều lời thêm câu kia!
Nàng chỉ khách khí một chút thôi mà, sao nam nhân này lại coi như thật thế?!
Hết cách rồi, nàng chỉ có thể xốc lại tinh thần, trên mặt lộ ra vui sướng không che giấu được, bước nhanh tiến lên, đẩy Lý Tịch ngồi trên xe lăn đi ra ngoài.

Vì để tiện cho Lý Tịch hành động, mọi cửa phòng trong vương phủ đều không có ngạch cửa, các bậc thang cũng tăng thêm sườn dốc.

Lý Tịch chưa nói đi chỗ nào, chỉ nói muốn hít thở không khí, Hoa Mạn Mạn liền đẩy đi khắp nơi trong vương phủ.

Ai ngờ vừa đi một chuyến là kéo dài đến hơn nửa đêm.

Hoa Mạn Mạn cảm giác chính mình vừa trải qua một cuộc đi bộ Marathon, mệt đến mức eo đau, lưng đau, chân bị chuột rút, cái trán và sau lưng toát ra mồ hôi lấm tấm.

Mắt thấy trời sắp sáng, nàng thật sự không đi nổi nữa.


Nàng thở phì phò hỏi: “Vương gia, trời không còn sớm nữa, chúng ta có phải nên nghỉ ngơi hay không?”
Nàng vốn lo lắng đêm nay nên ứng phó viên phòng như thế nào?
Lúc này nàng không lo lắng nổi điều gì nữa, nàng chỉ muốn lập tức nằm xuống ngủ một giấc.

Lý Tịch hơi nghiêng đầu, nhìn về phía cặp mắt đẹp đang tràn ngập ý nghĩa cầu xin của nàng, cảm thấy chơi đủ rồi, rốt cuộc cũng buông tha nàng.

Hắn chậm rãi mà phun ra hai chữ.

“Được thôi.


Hoa Mạn Mạn như được đại xá, không nói hai lời liền đẩy hắn trở về.

Bên trong Vương phủ rất lớn, hơn nữa bóng đêm dày đặc, rất dễ bị lạc phương hướng.

May mắn Hoa Mạn Mạn có trí nhớ rất tốt về phương hướng, cho dù là lần đầu tiên tới vương phủ, nàng vẫn nhớ kỹ con đường từng đi qua, rất thuận lợi đẩy Lý Tịch về tân phòng.

Trong tân phòng, nến đỏ long phượng vẫn đang lẳng lặng thiêu đốt.

Trên giường đệm chăn màu đỏ thoạt nhìn tươi đẹp bắt mắt.

Hoa Mạn Mạn đang muốn gọi người tiến vào hầu hạ, liền nghe Lý Tịch lười biếng nói câu.

“Bổn vương không thích người khác đến gần hầu hạ.


Hoa Mạn Mạn không kịp phản ứng lại, ngơ ngác nhìn hắn.

Lý Tịch cười như không cười mà nhìn nàng, như là nhìn món đồ chơi thú vị, tiếp tục nói tiếp.

“Nàng đã vào hậu viện của bổn vương, là nữ nhân của bổn vương, về sau chuyện hầu hạ bên người sẽ giao cho nàng làm.



Hoa Mạn Mạn có thể nói cái gì?
Nàng chỉ có thể vừa âm thầm điên cuồng nhục mạ Chiêu Vương không biết làm người ở trong lòng, vừa thể hiện vui sướng không thôi mà đáp.

“Có thể ở bên người hầu hạ Vương gia, là phúc đức mà thiếp thân tu ba đời mới có được!”
Lý Tịch nghe được tiếng lòng nàng, trên mặt nụ cười càng đậm hơn, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt.

Lý Tịch nhìn rất gầy, nhưng dù sao cũng có chiều cao khoảng 1 mét 8, cả người ngồi đó, chắc chắn sẽ không nhẹ.

Chân cẳng hắn không tiện, không thể hành động tự nhiên, chỉ có thể dựa vào người đỡ lên giường.

Hoa Mạn Mạn dường như dùng hết sức lực mới nửa kéo nửa túm người đỡ lên giường.

Tiếp theo là thay quần áo, rửa mặt.

Hoa Mạn Mạn chưa từng hầu hạ người khác, bởi vậy động tác có vẻ quá vụng về, mới lạ.

Nàng mất hồi lâu không tìm được nút thắt trên đai lưng của Chiêu Vương ở chỗ nào, đôi tay nhỏ sờ tới sờ lui trên eo hắn, người cũng càng ghé sát, chờ đến khi trên đỉnh đầu truyền đến tiếng Chiêu Vương.

“Ngươi còn muốn sờ bao lâu?”
Lúc này Hoa Mạn Mạn mới đột nhiên phản ứng lại, chính mình thế mà lại bất tri bất giác chui cả người vào ngực Chiêu Vương!
Tư thế này, cực kỳ giống với thế nhào vào trong ngực.


Nàng bị dọa không nhẹ, cuống quít rút tay lại, nhanh chóng lùi ra sau, kéo ra khoảng cách.

“Rất xin lỗi, thiếp thân không cố ý!”
Lý Tịch yên lặng nhìn nàng một lát, phát hiện lần này nàng không phải cố ý diễn kịch.

Hắn không mặn không nhạt nói một câu.

“Đưa tay cho bổn vương.


Hoa Mạn Mạn ngơ ngác dâng đôi tay qua đó.

Lý Tịch nắm lấy cổ tay nàng, kéo qua, đặt trên đai lưng của mình, tiếng nói trầm thấp.

“Nút thắt ở chỗ này.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận