Nàng Chẳng Muốn Phấn Đấu Nữa


Hoa Mạn Mạn đành phải buông chiếc đũa, mắt trông mong mà nhìn Chiêu Vương, hi vọng hắn nhanh uống thuốc đi, như vậy nàng có thể nhanh được ăn cơm.

Nhưng Lý Tịch lại chậm chạp không cử động.

Hắn cứ không cảm xúc nhìn chén thuốc, ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo.

Thấy chén thuốc sắp nguội, Cao Thiện không thể không lấy hết can đảm cẩn thận nhắc nhở.

“Vương gia, thuốc này phải uống nhân lúc nóng mới có hiệu quả.


Lý Tịch nâng bàn tay phải xương xẩu lên, ngón tay nắm lấy chén sứ.

Chén thuốc được hắn bưng lên.


Ngay lúc Hoa Mạn Mạn cho rằng hắn muốn uống thuốc, hắn lại bỗng nhiên ném chén sứ xuống bên cạnh!
Chén sứ rơi xuống đất, choang một cái dập nát.

Chén thuốc cũng lênh láng ra đất.

Cao Thiện cuống quít quỳ xuống: “Xin Vương gia bớt giận!”
Những người hầu khác trong phòng cũng quỳ xuống theo, cùng kêu lên nói: “Xin Vương gia bớt giận!”
Hoa Mạn Mạn bị biến cố bất thình lình dọa sợ.

Nàng vội vàng đứng lên, phân vân chính mình có theo số đông quỳ xuống không?
Tầm mắt Lý Tịch xẹt qua người nàng, lạnh lùng hỏi.

“Nàng đứng lên làm gì?”
Hoa Mạn Mạn sợ chính mình như cá trong chậu bị vạ lây, nhút nhát sợ sệt nói: “Trên mặt đất bị bẩn, thiếp thân đi gọi người tới đây rửa sạch sẽ.


Lý Tịch bảo nàng ngồi xuống, ngay sau đó liếc nhìn Cao Thiện một cái.

Cao Thiện hiểu ý, lập tức đứng dậy đi gọi người lại dọn dẹp mặt đất.

Chờ đến khi trên mặt đất được dọn dẹp sạch sẽ, lại có một chén chén thuốc đưa đến trước mặt Chiêu Vương.

Cao Thiện cắn răng nói: “Hiện giờ Vương gia trọng thương chưa lành, cần phải theo lời dặn của thái y uống thuốc đúng giờ, như vậy thân thể mới nhanh bình phục.


Lý Tịch như là nghe được thứ gì buồn cười, nhếch môi mỏng lạnh lùng cười.


“Nhưng bổn vương không muốn uống thuốc, bổn vương cứ thích làm kẻ tàn phế đấy.


Cao Thiện nghe lời nói dỗi này mà á khẩu.

Ông vốn là chưởng sự thái giám trong cung, bị hoàng đế hạ chỉ điều đến phủ Chiêu Vương, chuyên hầu hạ cuộc sống hàng ngày của Chiêu Vương điện hạ, ngày thường việc vặt ở trong Chiêu Vương phủ đều là do ông lo liệu.

Cao Thiện có thể xử lý gọn gàng ngăn nắp toàn bộ vương phủ, nhưng khi đối mặt với Chiêu Vương lại không thể làm gì được.

Vị Chiêu Vương điện hạ này tính tình khó nắm bắt, không ai biết được trong lòng hắn nghĩ cái gì, nói giận là giận, thậm chí ngay cả hoàng đế và đại trưởng công chúa Ninh Dương cũng không nể mặt.

Nhưng hoàng đế cùng đại trưởng công chúa Ninh Dương lại dung túng hắn, cho nên hắn thành hỗn thế ma vương.

Toàn bộ kinh thành không ai dám trêu chọc hắn.

Cao Thiện lặng lẽ lau mồ hôi hột trên đầu.

Ông thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Hoa nhũ nhân.


Kỳ thật Hoa Mạn Mạn không muốn quản chuyện này.

Nhưng nhìn bộ dạng này, nếu Chiêu Vương vẫn luôn không uống thuốc, nàng sẽ không được ăn cơm sáng.

Vì cơm, nàng chỉ có thể lấy hết can đảm tiến lên một bước, vươn hai ngón tay trắng nõn mảnh khảnh giữ chặt ống tay áo của Chiêu Vương, yêu kiều nhẹ nhàng mà cầu xin nói.

“Vương gia, ngài sinh ra tuấn mỹ vô song, là thiên chi kiêu tử thật sự, nếu hai chân vẫn không khôi phục được, chẳng phải rất đáng tiếc hay sao?”
Lý Tịch nhìn về phía mắt nàng, rõ ràng nghe được tiếng lòng nàng.

“Uống đi uống đi, mau uống thuốc đi, ta quá đói rồi, hu hu!”
Lý Tịch cười như không cười mà hỏi ngược lại: “Nếu 2 chân bổn vương vẫn không khôi phục được, có phải nàng rất thất vọng đúng không?”
Hoa Mạn Mạn mạnh mẽ lắc đầu: “Đương nhiên sẽ không! Mặc kệ hai chân Vương gia có khôi phục hay không, thiếp vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh ngài, cùng ngài cùng tiến cùng lui, nhưng nếu có thể lựa chọn, thiếp thân vẫn hy vọng Vương gia có thể khôi phục khỏe mạnh, thân thể ngài khỏe mạnh là quan trọng hơn cả.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận