Hoa Mạn Mạn xuyên đến thế giới này vào ba tháng trước.
Nguyên nhân xuyên qua là bởi vì nàng đọc một quyển sách tên là “Cung Mưu” thuộc tiểu thuyết cung đấu.
Lúc này toàn thân nàng bị hồ nước lạnh băng bủa vây, không thể hít thở, khó chịu vô cùng.
Nếu sớm biết xuyên vào trong sách, trở thành nữ phụ ác độc não tàn trong sách thì trước đó cho dù nàng có chán muốn chết đi chăng nữa thì cũng sẽ nhảy từ căn hộ chung cư của nàng xuống, tuyệt đối sẽ không mở bộ “Cung mưu” kia ra đọc.
Có người nhảy vào trong nước, bắt lấy cánh tay nàng, kéo nàng bơi về bờ.
Khi Hoa Mạn Mạn được cứu lên bờ, còn chưa kịp thở một hơi, đã bị Hoa Định Tông hung dữ cho một cái tát.
Chát một tiếng giòn vang.
Dọa tới mức ở đây tất cả mọi người đều dừng lại động tác.
Hoa Mạn Mạn bị đánh đến mức đầu quay sang một bên, gương mặt bên trái nóng rát đau đớn.
Hoa Định Tông đổ một tràng lời mắng nhiếc tàn nhẫn đối với nàng.
“Ngươi đã mười lăm tuổi, đã cập kê, vì sao vẫn tùy hứng như vậy? Ngươi làm việc nói chuyện đều không dùng đầu óc sao? Hoa gia chúng ta rốt cuộc tạo nghiệt gì mới có thể nuôi dưỡng ra ngươi ngỗ nghịch bất hiếu ngu xuẩn như ngươi!”
Cách đó không xa, Lý Tịch ngồi trên xe lăn, lấy thân phận người đứng xem lạnh lùng nhìn hết thảy chuyện này.
Trung An bá đang nổi nóng, không ai dám đi khuyên can ông ta.
Có người lén chạy tới báo cho bá phu nhân.
Hoa Mạn Mạn che lại gương mặt sưng đỏ, trong mắt đầy nước mắt, thân thể mềm mại không nhịn được run rẩy, bộ dáng chật vật đến cực điểm.
Nhưng dù vậy, nàng vẫn ngẩng đầu lên, tựa như được ăn cả ngã về không, nghẹn ngào nói.
“Con không muốn gả cho Chiêu Vương! Con không muốn gả cho một kẻ tàn phế!”
Nàng biết Chiêu Vương ở cách đó không xa nhìn, cũng biết vị vương gia tàn phế ngồi xe lăn này tương lai sẽ tay cầm quyền lớn, trở thành Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều dã.
Đắc tội hắn nhất định sẽ không có quả ngọt để ăn.
Nhưng nàng hết cách rồi.
Nàng cần phải hoàn thành nhiệm vụ.
Nàng chỉ có thể ở trong lòng khóc gào lên.
Hu hu hu, Chiêu Vương điện hạ, cầu xin ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhân nhé, đừng bao giờ giữ lại lời nói thối tha của ta ở trong lòng.
Hoa Định Tông bị bộ dáng gàn bướng hồ đồ của nhị nữ nhi này làm cho tức muốn chết.
Hắn nâng tay lên lại muốn đánh xuống mặt nữ nhi.
Nhưng bị bá phu nhân Hà thị vội vã chạy tới kịp thời ngăn lại.
Hà thị hộ khuê nữ bảo bối ở trước mặt, sử dụng thủ đoạn la hét khóc lóc quen thuộc của bà
“Mạn Mạn đã thảm thương như vậy, ông không quan tâm một chút thì thôi, thế mà còn đánh còn mắng nó, ông có xứng làm cha không? Tới đây, ông đánh vào người ta ấy, ông có bản lĩnh thì đánh chết hai mẹ con chúng ta đi”
Hoa Định Tông sắp bị 2 mẹ con này chọc tức phát điên rồi.
Mà trước mặt người ngoài, hắn còn phải nghĩ mọi cách giữ được thể diện của bá phủ.
Vì thế hắn tùy ý để Hà thị mang Hoa Mạn Mạn đi.
Tròn đầu Hoa Mạn Mạn vang lên tiếng hệ thống nhắc nhở.
【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện quan trọng】
Hoa Định Tông dặn dò đám hạ nhân ngậm chặt miệng, không được truyền việc này ra ngoài, sau đó đi đến trước mặt Chiêu Vương, khom lưng nhận lỗi.
“Là tiểu nữ không hiểu chuyện, quấy nhiễu tới Vương gia, vẫn mong Vương gia coi con bé còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, chớ có chấp nhặt nó, chờ sau này ta nhất định sẽ dạy dỗ con bé ổn thỏa, bảo đảm về sau sẽ không xuất hiện loại chuyện như này nữa.
”
Đợi hồi lâu cũng không thấy Chiêu Vương đáp lại.
Hoa Định Tông cẩn thận ngẩng đầu, lại thấy ánh mắt Chiêu Vương đang nhìn xa xăm về hướng Hà thị cùng Hoa Mạn Mạn rời đi.
Trong lòng Hoa Định Tông càng thấp thỏm bất an.
Vị Chiêu Vương này tuy vừa trở lại kinh, nhưng lời đồn về hắn lại có rất nhiều, nghe nói hắn hỉ nộ vô thường, giết người không chớp mắt, thâm độc quỷ quyệt, có thù tất báo…
Tóm lại đều không phải lời hay gì.
Hôm nay Hoa Mạn Mạn náo loạn như vậy, nhất định là đắc tội chết với Chiêu Vương.
Hôn sự giữa hắn cùng Hoa Mạn Mạn chỉ sợ sẽ thất bại.