Thấy thế, đại trưởng công chúa Ninh Dương có cảm giác vô cùng bất lực.
Một người là mũ nhi ruột của bà, một người là cháu ngoại ruột của bà.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.
Hai bên bà đều luyến tiếc, hai bên đều muốn che chở.
Nhưng cố tình sự việc không thể để bà như ý nguyện, tình mẹ con của Nhu Uyển quận chúa và Lý Tịch tựa như hoàn toàn tan vỡ.
Cho dù bà cố gắng hết sức chu toàn, cũng vẫn không có cách nào để hai mẹ con này hòa hảo trở lại.
Đại trưởng công chúa Ninh Dương đã cao tuổi rồi.
Cho dù bà bảo dưỡng rất khá, trên mặt vẫn xuất hiện rất nhiều vết nhăn, đầu tóc hoa râm, con ngươi hơi xám xịt.
Bà thở dài, trong giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ và tang thương.
“Thôi, cháu về sau cố gắng bớt trở về phủ Trấn Quốc Công, có lẽ qua 1 khoảng thời gian mẫu thân cháu sẽ khôi phục tỉnh táo, đến lúc đó hai người lại tâm sự với nhau.
”
Lý Tịch không tỏ ý kiến với việc này.
Đại trưởng công chúa Ninh Dương gảy Phật châu trên cổ tay.
“Nghe nói lần này là Hoa nhũ nhân dùng thân thể bảo hộ cháu à.
Xem ra Tiến sĩ Trí Lịch ở Tư Thiên Đài tính không sai, cháu sát phạt quá nhiều, sát khí quá nặng, rất dễ đưa tới tai hoạ.
May mắn cháu kịp thời cưới Hoa nhũ nhân qua cửa, để nàng thay cháu chắn đi tai hoạ này.
Lần này nhớ công nàng ta, lát nữa ta sai người lấy chút đồ ban thưởng cho nàng ta.
”
Lý Tịch cũng không tin tưởng lời nói của nhóm thần côn Tư Thiên Đài kia.
Nhưng hắn cũng không phản bác lời bà ngoại, chỉ tùy ý đáp lời.
“Vâng.
”
Đại trưởng công chúa Ninh Dương ân cần dặn dò.
“Cháu không cần lo lắng Lý Lâu sẽ thay thế vị trí của cháu, mặc dù các ngươi đều họ Lý, nhưng chỉ 1 người có thể kế thừa gia nghiệp của Trấn Quốc công thôi.
Lát nữa ta sẽ tự mình đi phủ Trấn Quốc Công một chuyến, nói chuyện với mẫu thân cháu, thuận tiện đưa Lý Lâu về nơi mà hắn nên ở.
”
Lý Tịch thờ ơ nói: “Việc nhỏ này không cần bà ngoại nhọc lòng, tự cháu có thể giải quyết.
”
Đại trưởng công chúa Ninh Dương không tiếp tục nữa, ngược lại nói chuyện khác.
“Hai ngày nữa chính là ngày Hàn thị vào cửa, sau khi cháu trở về chuẩn bị cho tốt.
Chờ Hàn thị vào vương phủ, nàng ta có thể cùng Hoa nhũ nhân hầu hạ cháu.
Về sau việc vặt ở hậu viện vương phủ có thể giao cho bọn họ xử lý, cháu chỉ cần an tâm dưỡng thương là được.
”
Bà vốn tính toán đêm nay đưa hai dắng thiếp đi phủ Chiêu Vương, nhưng niệm tình Hoa nhũ nhân vì cứu Chiêu Vương mà bị thương, bà quyết định cho Hoa nhũ nhân một chút thể diện, chờ Hoa nhũ nhân khỏi hẳn thương thế mới đưa hai dắng thiếp tới.
Cứ như vậy, Hoa nhũ nhân cũng có thể có thêm cơ hội ở chung với Chiêu Vương, xem như biến tướng mà bồi thường nàng.
Lý Tịch không để ý mà đáp: “Vâng.
”
Hậu viện của hắn đã có không ít nữ nhân, phần lớn là đại trưởng công chúa Ninh Dương sắp xếp cho hắn, còn có một số là hoàng đế và Hoàng Hậu đưa tới.
Những nữ nhân này sau khi được đưa đến vương phủ, đã bị Lý Tịch tống cổ đến hậu viện, không gặp mặt lấy một lần.
Lúc này, những nữ nhân đó đang tụ tập ở trước Lưu Ly Các của Hoa Mạn Mạn.
Từng nàng trang điểm hoa hòe lộng lẫy, tiến đến thỉnh an Hoa nhũ nhân vừa qua cửa.
Hoa Mạn Mạn nhìn một đám ong bướm trước mắt này, trong lòng liền thổn thức, ở cổ đại làm Vương gia thật sự là hạnh phúc, một người có thể sở hữu nhiều tiểu tỷ tỷ xinh đẹp như vậy.
Các nàng từ khi bị đưa đến phủ Chiêu Vương, ngay cả mặt Chiêu Vương cũng chưa từng gặp, đương nhiên cũng không có danh phận.
Bởi vậy khi bọn họ hướng về phía Hoa Mạn Mạn chào hỏi, đều tự xưng là nô tỳ.
Hoa Mạn Mạn cũng không bày đặt kiêu kỳ gì với bọn họ, cười hàn huyên với bọn họ vài câu, liền ý bảo bọn họ có thể rời đi.
Nhưng mà có hai cô nương lại không muốn rời đi như vậy