Nàng Chẳng Muốn Phấn Đấu Nữa


Lý Tịch dặn dò Trần Vọng Bắc đứng ở bên cạnh.

“Kéo hai nữ nhân này ra ngoài, dùng gậy đánh chết.


Nghe vậy, sắc mặt hai nữ nhân kia lập tức thay đổi.

Các nàng cuống quít cầu xin: “Vương gia tha mạng!”
Trần Vọng Bắc hạ lệnh cho hai tên thân vệ tiến lên bắt người.

Thấy chính mình chạy trời không khỏi nắng, trong lòng hai cô nương hoảng sợ, đột nhiên rút dao nhọn sắc bén giấu ở trong tay áo ra, không màng tất cả mà nhào về phía Lý Tịch!
Dù sao đều phải chết, chi bằng trước khi chết cố gắng thử một lần cuối cùng!
Cho dù không giết được Chiêu Vương, chỉ cần làm hắn bị thương, làm to chuyện lên, các nàng cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao.

Nhưng Lý Tịch đã sớm có chuẩn bị.

Gần như bọ họ vừa ra tay, hắn liền ấn xuống cơ quan trong xe lăn.


Vèo vèo hai tiếng!
Hai mũi tên từ hai bên sườn xe lăn bắn ra, bắn xuyên qua ngực hai cô nương kia.

Các nàng mở to mắt, khó tin mà cúi đầu, nhìn vết thương của chính mình đang chảy máu không ngừng miệng Ngay sau đó, các nàng liền loạng choạng ngã xuống vũng máu.

Lý Tịch lạnh lùng nói: “Ném thi thể bọn họ ra cho chó ăn, nói ra bên ngoài là hai người bọn họ đánh cắp đồ vật của vương phủ, bị đánh gậy chết.


Trần Vọng Bắc: “Rõ!”
Hai thi thể bị nhóm thân vệ nâng ra ngoài, vết máu trên mặt đất cũng được đám tôi tớ nhanh chóng rửa sạch sẽ.

Mặc kệ là Trần Vọng Bắc, hay là Cao Thiện, hoặc là những nha hoàn tôi tớ trong vương phủ, đối với việc này đều không nhiều lời một chữ.

Toàn bộ bọn họ duy trì mức độ im lặng và thuần phục cao độ.

Tựa như vừa rồi không phải hai người bị giết, chỉ là hai con kiến không quan trọng gì.

Chỉ có bốn nha hoàn mà Hoa Mạn Mạn mang từ bá phủ đến bị biến cố này mà sợ hãi.

Bọn họ chưa bao giờ thấy cảnh tượng như này, từng người đều sợ tới mức trắng bệch mặt, tay chân lạnh lẽo.

Trước kia bọn họ cũng từng nghe nói qua nhiều lời đồn về Chiêu Vương, nhưng đều cho rằng chỉ nghe đồn mà thôi, chưa từng nghĩ đến lời đồn đều là thật, Chiêu Vương này thật sự là hỉ nộ vô thường, giết người không chớp mắt.

Lúc này bọn họ còn chẳng dám nhìn về phía Chiêu Vương, trong lòng chỉ có sợ hãi vô tận.

Hoa Mạn Mạn thấy thế, liền tìm cái cớ, đuổi hết bọn họ ra ngoài.

Bốn nha hoàn như được đại xá, hoảng loạn sợ hãi mà lui ra ngoài.

Những người khác ở trong phòng cũng đều thi nhau rời đi.


Cuối cùng chỉ còn lại hau người Hoa Mạn Mạn và Lý Tịch.

Hoa Mạn Mạn do dự một lát, vẫn không nhịn được tò mò trong lòng, dè dặt hỏi.

“Sao Vương gia biết hai người kia là thích khách?”
Lý Tịch dựa về phía sau, thân thể bày ra tư thái thả lỏng, lười nhác nói: “Ngươi đoán xem.


Hoa Mạn Mạn: “Chẳng lẽ là vì vừa rồi bọn họ lộ ra sơ hở gì? Nhưng thiếp thân vẫn chưa nhìn ra trên người bọn họ có vấn đề gì mà.


Lý Tịch: “Đó là vì ngươi mắt mù.


Hoa Mạn Mạn: “……”
Trên mặt nàng hậm hực, trong lòng âm thầm cười khẩy.

Đúng vậy, nếu ta không mù mắt, sao lại gả cho cẩu nam nhân như ngươi chứ?!
Lý Tịch nheo lại mắt, ánh mắt trở nên nguy hiểm.

Không hiểu sao Hoa Mạn Mạn cảm thấy bộ dáng hắn lúc này hơi hung dữ, vội vàng nói sang chuyện khác.


“Nếu Vương gia biết bọn họ là thích khách, vì sao không giữ lại người sống, thẩm vấn các nàng cẩn thận một phen? Có lẽ có thể hỏi ra sau lưng bọn họ ai làm chủ.


Lý Tịch cười một cách khó hiểu: “Xem thân thủ là biết bọn họ từng chịu huấn luyện chuyên nghiệp, cho dù bắt sống, bọn họ cũng sẽ không nói lời thật, rất có thể bọn họ còn mượn cơ hội cắn loạn một hồi, khuấy đục hồ nước hoàn toàn lên.


Còn một điều hắn chưa nói.

Hai nữ nhân này là hoàng đế đưa cho hắn.

Mặc kệ bọn họ là ai phái tới, chỉ cần đưa thân phận thích khách này của bọn họ ra ánh sáng, hoàng đế tất sẽ bị liên lụy vào.

Người đứng sau nhìn như là hướng về phía hắn mà đến, nhưng mục tiêu chân chính là đương kim hoàng đế.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận