Nàng Chẳng Muốn Phấn Đấu Nữa


Lý Tịch ung dung hỏi.

“Hiện tại biết sợ? Lúc ngươi phát tán lời đồn khắp nơi, có từng nghĩ tới sẽ có một khắc như vậy?”
Lý Lâu không ngờ là nhanh như vậy hắn đã biết chân tướng, trong lòng kinh hoảng vô cùng.

Nhưng trên mặt Lý Lâu vấn cố gắng giả bộ trấn định, thề thốt phủ nhận.

“Ta không biết huynh đang nói cái gì? Huynh chắc chắn hiểu lầm, huynh mau thả ta ra!”
Lý Tịch thoáng nghiêng mắt, nhìn Trần Vọng Bắc đang đứng hầu phía sau.

Trần Vọng Bắc hiểu ý, lập tức bảo cấp dưới mang người tiến vào.

Khi Lý Lâu thấy rõ ràng người bị mang vào, lập tức sắc mặt biến đổi lớn, đại não choáng váng, cuối cùng chỉ còn lại có hai chữ…
Xong rồi!
Người bị mang vào không phải ai khác mà là gã sai vặt bên người Lý Lâu.


Lý Lâu rất tín nhiệm gã sai vặt này, rất nhiều việc quan trọng sẽ giao cho hắn làm, trong đó bao gồm cả lời đồn có liên quan đến Chiêu Vương bất hiếu với Nhu Uyển quận chúa.

Toàn thân gã sai vặt bị thương quỳ trên mặt đất, khóc đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa.

“Thực xin lỗi công tử, nô không phải cố ý muốn bán đứng ngài, nô không có biện pháp.

Nếu nô không nói thật, bọn họ không chỉ sẽ đánh chết nô, còn muốn đưa toàn bộ người nhà, cha mẹ nô sung quân.

Nô chỉ có thể…… Chỉ có thể nói hết ra.

Là nô có lỗi với công tử, là nô đáng chết!”
Nói xong hắn liền bắt đầu ra sức dập đầu cộp cộp.

Lý Lâu tức muốn hộc máu, hận không thể xông lên xé xác tiện nô này thành từng mảnh!
Nhưng mà hắn bị trói chặt vào cột, không thể nhúc nhích, chỉ có thể gân cổ chửi ầm lên.

Tuy hắn xuất thân từ thế gia, nhưng bất cứ thứ gì ô uế cũng có thể thốt ra mắng được.

Trần Vọng Bắc không muốn Vương gia nhà mình ô uế lỗ tai, liền thấp giọng nói.

“Vương gia, ngài đi ra ngoài hít thở không khí, nơi này giao cho thuộc hạ xử lý là được.


Lý Tịch xác thật không muốn lãng phí quá nhiều thời gian với tên hề diễn xiếc này, vì vậy liền rời đi.

Sau khi cửa phòng khép lại sau lưng hắn, trong phòng liền truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Lý Lâu.

Kỳ thật Lý Tịch có rất nhiều biện pháp làm Lý Lâu lặng yên không một tiếng động mà biến mất khỏi thế giới này.

Nhưng hắn không làm vậy.


Hắn lựa chọn phương pháp đơn giản, thô bạo nhất.

Đến nỗi làm như vậy sẽ khiến bản thân hắn gặp nhiều phiền toái, hắn không thèm để ý chút nào.

Lý Tịch ngồi ở xe lăn, hơi hơi ngẩng đầu, nheo lại hai mắt, hưởng thụ sự thoải mái khi gió nhẹ phả vào mặt.

Tại thế gian này, đã sớm không có thứ gì đáng để hắn lưu tâm.

Hồi lâu, tiếng kêu thảm thiết của Lý Lâu mới dần dần yếu đi.

Đến cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Cửa phòng bị kéo ra, Trần Vọng Bắc đi ra, trên tay và vạt áo hắn đều dính vết máu loang lổ, kết hợp với biểu tình lạnh lùng của hắn, thoạt nhìn khiến người khiếp sợ.

Hắn chắp tay hành lễ: “Khởi bẩm Vương gia, Lý Lâu đã ngất đi rồi, có muốn đánh thức hắn để tiếp tục dụng hình hay không?”
Lý Tịch không để ý nói: “Không cần, đưa người trở về đi.


“Rõ!”
Toàn thân Lý Lâu máu chảy đầm đìa được nhóm thân vệ nâng ra, đưa về phủ Trấn Quốc Công.


Khi Nhu Uyển quận chúa nhìn thấy Lý Lâu đã là buổi sáng hôm sau.

Bà nhìn thấy thảm trạng máu thịt bầy nhầy của Lý Lâu mà kinh sợ.

Chờ đến khi Lý Lâu tỉnh dậy, Nhu Uyển quận chúa hỏi rõ sự tình từ đầu đến cuối, biết việc này là Lý Tịch làm, nhất thời liền giận đến mức nghẹn thở, mắng to Lý Tịch không phải người!
Bà không màng người chung quanh khuyên can, lao ra phủ Trấn Quốc Công, cưỡi xe ngựa lao tới phủ Chiêu Vương.

Bà thầm thề, nhất định phải dạy dỗ nghịch tử Lý Tịch này một trận, tránh để hắn lại đi gây họa cho người khác.

Nhưng khi bà đến được phủ Chiêu Vương, lại được thông báo Chiêu Vương không ở trong phủ.

Cao Thiện lễ phép nói.

“Hôm nay là ngày thứ ba Hoa nhũ nhân lại mặt, Vương gia đi cùng nàng ấy về nhà mẹ đẻ, e là phải khuya mới trở về, chi bằng quận chúa ngày khác lại đến?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận