Nàng Chẳng Muốn Phấn Đấu Nữa


Nhu Uyển quận chúa đến công cốc, sau đó lại trắng tay ra về.

Sau khi về đến nhà, bà càng nghĩ càng giận, thân thể vốn gầy yếu bởi vậy ngã bệnh.

Sau khi đại trưởng công chúa Ninh Dương nghe nói việc này, vội vàng tới phủ Trấn Quốc Công thăm nữ nhi, cũng dâng thẻ bài vào trong cung, xin hoàng đế phái thái y tới xem bệnh cho nữ nhi bà.

Hoàng đế đương nhiên cho phép.

Rất nhanh đã có thái y đi vào phủ Trấn Quốc Công.

Mặc kệ hôm nay Nhu Uyển quận chúa gây huyên náo thế nào, về phần Lý Tịch cùng Hoa Mạn Mạn bên này, tâm trạng hai người hôm nay rất tốt.

Hoa Mạn Mạn ghé vào cửa sổ xe, thăm dò ra phía ngoài nhìn xung quanh, hai bên đường cửa hàng san sát, trên đường người đến người đi, rất phồn hoa.

Trên cánh tay nàng vết thương đã kết vảy, không bị đau nữa, chỉ ngẫu nhiên cảm giác hơi ngứa.

Khi tới gần thiện đường, Hoa Mạn Mạn nhìn thấy đội ngũ thiện đường thật dài.


Những người kia đều là góa bụa bệnh tật ở quanh đây, bọn họ không có nghề nghiệp kiếm sống, chỉ có thể dựa vào thiện đường tiếp tế cuộc sống hàng ngày.

Mỗi ngày buổi sáng và chạng vạng Thiện đường sẽ phát cháo, sáng sớm bọn họ liền tới xếp hàng, chờ lĩnh phần cháo thuộc về chính mình.

Lý Tịch thấy Hoa Mạn Mạn nhìn chằm chằm những người trước thiện đường, thờ ơ mở miệng m.

“Bổn vương mang đồ từ Hải Yến Cư ra, đều đã đổi thành tiền bạc quyên cho thiện đường.


Hắn dừng một chút lại bổ sung thêm một câu.

“Lấy danh nghĩa ngươi.


Hoa Mạn Mạn quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía Chiêu Vương.

“Vì sao phải lấy danh nghĩa thiếp thân? Những cái đó đều là tiền của Vương gia quyên góp, hẳn là dùng dang nghĩa Vương gia mới đúng.


Lý Tịch lười biếng nói: “Bổn vương ngại phiền toái.


Hoa Mạn Mạn ngượng ngùng nói: “Rõ ràng là Vương gia bỏ tiền bỏ sức ra, cuối cùng công lao lại để cho thiếp thân hưởng, thiếp thân hổ thẹn lắm.


Lý Tịch không thấy hứng thú với việc nhỏ này, đơn giản nhắm mắt lại bắt đầu chợp mắt.

Xe ngựa ngừng ở cổng lớn Trung An bá phủ.

Quản gia của Bá phủ đã sớm đứng ở cửa chờ, nhìn thấy xe ngựa Chiêu Vương tới, quản gia bước nhanh lên nghênh đón.

Quản gia vốn cho rằng lần này hồi môn chỉ có nhị tiểu thư.


Lại không ngờ rằng người trước hết xuống xe lại là Chiêu Vương, Chiêu Vương cũng tới!
Quản gia sửng sốt tại chỗ.

Nhưng ông ta phản ứng rất nhanh, nhanh chóng áp xuống kinh ngạc trong lòng, cung kính chắp tay thi lễ chào hỏi.

“Tại hạ bái kiến Vương gia, nhũ nhân.


Lần này Hoa Mạn Mạn hồi môn không chỉ đưa Chiêu Vương về, còn mang về một đống lễ vật.

Ngày hôm qua đại trưởng công chúa Ninh Dương phái người tặng rất nhiều lăng la tơ lụa cùng đồ bổ dược liệu cho nàng, bản thân nàng không dùng hết nhiều đồ như vậy, liền mang tất chúng về Trung An bá phủ.

Mặt khác Lý Tịch cũng sai người đặt mua một ít lễ vật.

Kể từ đó, đồ vật bọn họ mang đến càng nhiều hơn.

Trung An bá Hoa Định Tông nghe tin, ông cũng không ngờ Chiêu Vương tự mình đưa Hoa Mạn Mạn trở lại, trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Xem ra nhị nữ nhi rất được Chiêu Vương thích.

Bằng không với tính tình của Chiêu Vương, sao có thể hạ mình đưa một nhũ nhân ngỏ bé về nhà mẹ đẻ chứ?
Sau đó Hoa Định Tông nhìn thấy nhị nữ nhi mang về những hạ lễ đó, ước chừng có hai mươi mấy cái rương lớn, trong lòng vui như hoa nở.


Hắn làm một đại lễ với Chiêu Vương, vui vẻ tự đắc mời người vào bá phủ.

Trong khoảnh khắc bước vào cửa lớn của bá phủ , bên tai Hoa Mạn Mạn vang lên âm thanh hệ thống đã lâu không thấy nhắc nhở
“Ký chủ kích phát nhiệm vụ cốt truyện quan trọng!”
“Xin ký chủ tát thật mạnh Hoa Khanh Khanh, hạn nhiệm vụ là trong một giờ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ khen thưởng một cái túi may mắn.


“Nếu không thể hoàn thành đúng hạn, ký chủ sẽ tiếp nhận trừng phạt đau tim.


“Xin ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ!”
Hoa Mạn Mạn ngừng bước chân, trong lòng nhất thời như như có một vạn con ngựa đang phi nhanh chợt thắng gấp.

Cái hệ thống chết băm chết vằm nhà ngươi, ngươi vừa muốn đánh người vừa muốn hại ta.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận