Nàng Chẳng Muốn Phấn Đấu Nữa


Đợi đám người đi hết, Hoa Mạn Mạn ở trong đầu điên cuồng kêu gọi hệ thống.

Dựa theo phát triển của nguyên văn cốt truyện, Chiêu Vương hẳn là đưa ra yêu cầu hủy bỏ hôn ước chứ.

Vì sao lão cha rẻ mạt còn muốn nàng gả cho Chiêu Vương vào ngày 3 tháng sau?
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Nhưng mà mặc kệ nàng kêu gọi thế nào, hệ thống như bị chết máy, không đáp lại bất cứ câu nào.

Hiện tại cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo chủ tuyến vốn có, trong lòng Hoa Mạn Mạn rất hoảng loạn.

Nàng đảm nhiệm vai nữ phụ tuy rất não tàn, nhưng lại là một nhân vật hết sức trọng yếu trong “Cung mưu”, nàng tồn tại chính là vì trải đường làm nền cho tỷ tỷ ruột của nàng.

Nàng càng ngu xuẩn, não tàn, tham lam, ích kỷ thì tỷ tỷ nàng càng có thể hiển lộ thông minh, nhanh trí, lương thiện, hào phóng.

Nói ngắn gọn nàng chỉ là một công cụ thôi.


Lúc trước khi nàng đọc truyện, là đứng ở vị trí nữ chính Hoa Khanh Khanh để nhìn nhận, mỗi lần đọc đến đoạn Hoa Khanh Khanh hung hăng vả mặt nữ phụ, trong lòng Hoa Mạn Mạn liền đặc biệt sảng khoái, nhưng hôm nay nàng thành nữ phụ bị vả mặt, cảm giác cũng chỉ dư lại hai chữ:
Tức giận.

Nàng cũng là người sống có máu có thịt, dựa vào cái gì mà bị người coi thành bia sống để nhằm vào rồi đánh tới đánh lui?!
Lúc mới vừa xuyên qua tới đây, nàng biết tương lai chính mình sẽ bị chết thê thảm, nàng không cam lòng, quyết định phản kháng.

Nàng muốn thoát ly vận mệnh đã định sẵn, để chính mình có thể sống tự do vui sướng.

Kết quả bị hệ thống vô tình của cốt truyện chi phối.

Chỉ cần nàng dám làm ra bất kỳ chuyện gì trái với cốt truyện chính, nàng sẽ đau tim như bị dao cứa.

Không chỉ như vậy, hệ thống còn trông chừng lúc nàng thực hiện nhiệm vụ cốt truyện.

Nàng phải dựa theo yêu cầu hoàn thành nhiệm vụ, nếu không cũng sẽ bị hệ thống trừng phạt.

Từng trải qua một lần đau tim như đao cắt, Hoa Mạn Mạn liền từ bỏ giãy giụa, quyết định thành thành thật thật mà nằm yên làm con cá mặn.

Hệ thống bảo nàng làm gì thì nàng liền làm cái đó, nàng có thể ngoan như chó một ngày cũng chẳng sao, mặt khác thích làm gì thì làm!
Hiện giờ cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo chính, liệu hệ thống có bắt nàng chịu trách nhiệm không, có tiến hành trừng phạt nàng không?
Trong lòng Hoa Mạn Mạn lo sợ bất an.

Nàng đợi rất lâu, chờ một mạch đến ngày hôm sau cũng không có cảm giác đau tim đến mức sống không bằng chết.

Nàng âm thầm thở phào.

Xem ra hệ thống biết lý lẽ, không có gay gắt bắt nàng chịu trách nhiệm.


Tưởng tượng đến việc chính mình không cần vào cung cùng nhiều nữ nhân xài chung một cây dưa leo già, lập tức tâm trạng Hoa Mạn Mạn rất tốt.

Lúc ăn cơm sáng, nàng ăn thêm hai chén cháo so với ngày thường.

Tự Vân thấy tâm trạng nhị tiểu thư rất tốt, cẩn thận nói.

“Nhị tiểu thư, bá gia vừa mới sai người đưa lễ phục tới, khi nào ngài thử một chút?”
Chỉ cần là nữ nhân thì không có ai không thích những chiếc váy xinh đẹp.

Đương nhiên Hoa Mạn Mạn cũng không ngoại lệ.

“Hiện tại đi thử đi.


Tự Vân thấy nàng không kháng cự, trong lòng nhẹ nhàng thở phào, đồng thời lại không nhịn được càng đau lòng hơn.

Nhị tiểu thư thật đáng thương, rõ ràng trong lòng đã có ý trung nhân, còn bị bắt gả cho người khác, vì thế suýt nữa từ bỏ tính mệnh, hiện giờ còn phải miễn cưỡng cười vui.

Bởi vì chỉ là nhũ nhân, váy lễ phục không thể dùng màu đỏ, chỉ có thể dùng màu hồng.


Ngực váy thêu đóa mẫu đơn thật to, tay áo to rộng buông xuống bên người, vòng eo bị quấn thon thả, một tay có thể ôm hết, làn váy dài kéo ở sau người, thướt tha muôn vẻ.

Thân thể Hoa Mạn Mạn này vốn rất kiều diễm xinh đẹp.

Trang điểm như vậy một phen, vẻ kiều diễm của nàng càng tỏa sáng tứ phương, đẹp không sao tả xiết.

Chẳng qua vết thương trên mặt nàng quá gây mất hứng.

Nghĩ đến đây, nàng bỗng nhiên nhớ tới hệ thống khen thưởng túi may mắn.

Nói là túi may mắn, bởi thật sự là một cái túi may mắn màu đỏ, bộ dáng phổ thông, may vá cũng không có gì đặc biệt.

Nàng mở túi may mắn ra, bên trong là một hộp thuốc mỡ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận