Hoa Mạn Mạn đứng ở bên cạnh nhìn.
Nàng thấy thái y bắt xong mạch vẫn chưa trực tiếp viết phương thuốc, mà lại kiểm tra mấy bộ phận trên người Chiêu Vương, trong đó chú ý nhất tới hai chân Chiêu Vương.
Chờ đến khi kiểm tra xong, thái y mới mở miệng.
“Gần đây hai chân Vương gia có cảm giác hay không?”
Lý Tịch: “Không.
”
Thái y lại hỏi: “Thật sự không có bất cứ cảm giác gì sao?”
Lý Tịch dương môi cười khẽ, đáy mắt nổi lên lạnh lẽo: “Thái y cảm thấy bổn vương đang nói dối?”
Thái y căng thẳng, cuống quít giải thích.
“Không, hạ quan không dám! Hạ quan chỉ không xác định hai chân Vương gia có thật sự không có cảm giác hay không, cho nên mới hỏi vậy.
Nếu hai chân Vương gia có tri giác, chứng tỏ vết thương trên chân của Vương gia có chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng nếu không có cảm giác, chỉ sợ……”
Lý Tịch thu hồi nụ cười, ép hỏi: “Chỉ sợ sẽ như thế nào?”
Thái y cúi đầu, tránh cái nhìn chăm chú của đối phương, cẩn thận nói.
“Hai chân Vương gia vì xương cốt vỡ vụn, gân mạch cũng xuất hiện tổn thương rất nghiêm trọng.
Nếu gân mạch có thể khôi phục, như vậy còn có cơ hội phục hồi như cũ.
Nhưng hiện tại Vương gia không có bất cứ tri giác nào, chứng tỏ toàn bộ gân mạch của chân Vương gia đã hoàn toàn tắc nghẽn, không có cách nào khôi phục.
Mặc dù hạ quan có nối tốt xương đùi của ngài một lần nữa, ngài cũng chẳng thể đứng lên được.
”
Lý Tịch lạnh lùng hỏi lại: “Ý của ngươi là, về sau bổn vương cũng chỉ có thể làm một người tàn phế?”
Thái y sợ vị tiểu tổ tông này nổi giận, vội vàng an ủi nói.
“Đây chỉ là một loại khả năng xấu nhất, có lẽ Vương gia thay đổi được vận may, gân mạch bỗng nhiên khôi phục cũng không chừng.
Xin Vương gia yên tâm, hạ quan và tất cả mọi người trong Thái Y Viện sẽ dốc hết toàn lực, nghĩ cách chữa khỏi thương thế trên chân ngài.
”
Lý Tịch vờ như được trấn an, không có hỏi tiếp, xua xua tay ý bảo đối phương có thể đi rồi.
Thái y như được đại xá, vội vàng chắp tay cáo từ, mang theo tiểu đồ đệ rời đi.
Cao Thiện đưa hai người bọn họ ra cửa.
Trong phòng một lần nữa chỉ còn lại Lý Tịch và Hoa Mạn Mạn.
Hoa Mạn Mạn nhìn hai chân Chiêu Vương, trong lòng suy nghĩ ngổn ngang.
Truyện "Cung Mưu" dựa theo cái nhìn của nữ chính Hoa Khanh Khanh để viết, cực ít miêu tả mối quan hệ tranh đấu trên triều đình, thế nên Hoa Mạn Mạn không biết quá nhiều về Chiêu Vương.
Nàng chỉ biết Chiêu Vương vì bị thương ở trên chiến trường, hai chân bị gãy xương dập nát, mới biến thành tàn tật.
Nhưng căn cứ theo hiểu biết nhiều ngày qua của nàng, nàng cảm thấy sự tình tựa hồ cũng không đơn giản như bề ngoài.
Nơi này có lẽ còn cất giấu nguyên nhân gì khác.
Khi Lý Tịch nhìn về phía nàng, thấy nàng đang nhìn chằm chằm hai chân mình đến mức xuất thần, lập tức cười khẽ lên tiếng.
“Có nghe thấy không? Thái y nói chân của bổn vương không có cách nào trị, nửa đời sau bổn vương chỉ có thể trải qua trên xe lăn.
”
Hoa Mạn Mạn không có cách nào hiểu được, biết chính mình sẽ tàn tật vĩnh viễn, hẳn là sẽ đau lòng khổ sở mới đúng, thể mà người nam nhân trước mặt này vì sao còn có thể cười được?
Thấy bộ dáng hắn nhẹ nhàng tự tại, giống như người trở thành tàn phế không phải là hắn vậy.
Hoa Mạn Mạn mím môi dưới: “Vương gia đừng nói chính mình như vậy.
”
Lý Tịch đặt tay phải lên trên đùi, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, trên mặt vẫn nhẹ nhàng cười.
“Bổn vương chỉ ăn ngay nói thật thôi.
”
Hắn quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, đình viện hoa cỏ xum xuê, nước chảy róc rách.
Nhưng hắn chẳng có bất cứ tâm trạng thưởng thức nào, trên mặt nụ cười dần dần nhạt đi.
Hắn thấp giọng lẩm bẩm.
“Tồn tại như vậy, thật không thú vị…”
Hoa Mạn Mạn nghe thấy hắn lầm bầm lầu bầu, trong lòng không nhịn được giật thót lên.
Tên khốn này sẽ không luẩn quẩn trong lòng chứ?!
Nàng vội vàng cổ vũ.
“Vương gia đừng nản chí, trời không tuyệt đường người, chúng ta lại tìm kiếm tiếp, thiên hạ lớn như vậy, nhất còn có thể tìm được thần y lợi hại!”