Nàng Chẳng Muốn Phấn Đấu Nữa


Tại nhã gian trong quán trà.

Hoa Mạn Mạn và Tống Đỉnh ngồi đối diện nhau, Tự Vân thì đứng hầu ở phía sau Hoa Mạn Mạn.

Tự Vân biết giữa tiểu thư nhà mình và Tống Đỉnh hơi không rõ ràng.

Bởi vậy trong lòng nàng rất căng thẳng, sợ tiểu thư sẽ hồ đồ, tiếp tục dây dưa với Tống Đỉnh.

Bỏ qua chuyện Tống Đỉnh cùng Hoa Khanh Khanh đã đính hôn không đề cập tới nữa, chỉ riêng việc Hoa Mạn Mạn đã gả chồng mà nói, nàng đã không thể lại có bất cứ liên quan gì tới Tống Đỉnh.

Tống Đỉnh hiển nhiên rất tức giận, mở miệng ra đã lạnh giọng chất vấn.

“Lúc trước rõ ràng chúng ta đã giao hẹn, chờ ta hết hiếu kỳ, ta sẽ nghĩ cách từ chối việc hôn nhân với tỷ tỷ nàng, ngược lại sẽ nghênh thú nàng qua nhà.

Vì sao nàng lại lật lọng? Vì sao nàng lại giấu ta gả cho người khác?”
Khoảng thời gian trước Tống Đỉnh đi theo thúc thúc làm nghề y ở nơi khác, cho đến ba ngày trước mới trở lại kinh thành.


Hắn không ngờ bản thân vừa trở về liền nghe được tin nhị tiểu thư của Trung An bá phủ gả cho Chiêu Vương!
Hắn còn tưởng chính mình nghe lầm, vội vàng lại hỏi đi hỏi lại vài lần.

Nhưng bất kể hắn hỏi bao nhiêu lần, kết quả vẫn như thế.

Hoa Mạn Mạn thật sự đã gả chồng.

Lúc trước nàng rõ ràng đã đồng ý sẽ chờ hắn.

Vì sao ngoảnh đi ngoảnh lại đã gả cho người khác?
Tống Đỉnh gặp đả kích quá lớn, ở trong nhà tinh thần sa sút hai ngày.

Cuối cùng hắn vẫn không tiếp thu được hiện thực này, chạy ra khỏi nhà.

Hắn muốn đi tìm Hoa Mạn Mạn hỏi cho rõ ràng.

Nhưng Hoa Mạn Mạn ở trong phủ Chiêu Vương, thủ vệ của Vương phủ nghiêm ngặt, hắn căn bản không vào được.

Hắn chỉ có thể lượn lờ xung quanh vương phủ.

Hôm nay vừa hay nhìn thấy Hoa Mạn Mạn ra phủ, hắn liền đi theo.

Vì vậy mới có một màn chạm mặt nhau ở cửa hàng điểm tâm kia.

Hoa Mạn Mạn biết sự mập trong tình cảm của chính mình và Tống Đỉnh là tai hoạ ngầm, phải mau chóng giải quyết, miễn cho tương lai gặp phải phiền toái lớn hơn.

Nếu hôm nay Tống Đỉnh đã tìm tới cửa, nàng sẽ nhân cơ hội này kết thúc.

Hoa Mạn Mạn nghiêm túc nói.

“Lúc trước là ta tuổi trẻ không hiểu chuyện, mới nói những lời hồ đồ.


Nếu có chỗ nào làm Tống công tử hiểu lầm, mong Tống công tử thứ lỗi, chớ có để những lời nói hồ đó của ta trước đó ở trong lòng.

Hiện giờ ta đã gả cho người ta, giữa ta và ngươi không nên qua lại nữa, những chuyện đã qua đều đã thành mây khói rồi.

Tương lai hi vọng ngươi trân trọng, đừng đến tìm ta.


Lời nói này thật sự là tuyệt tình, Tống Đỉnh suýt nữa tức đến phát ngất.

Hắn nắm chặt nắm tay, hai mắt đỏ đậm, nhìn chằm chằm nữ nhân xinh đẹp ngồi đối diện.

“Lời nói hồ đồ? Nàng cho rằng một câu nói hồ đồ là có thể đuổi ta đi sao?
Lúc trước chính là nàng chủ động trêu chọc ta, nếu nàng đã không có tình cảm với ta, lúc trước vì sao lại đối xử với ta ân cần như vậy? Chẳng lẽ cố ý đùa giỡn ta sao?!”
Hoa Mạn Mạn hết cách phản bác.

Nàng cũng cảm thấy nguyên chủ thân thể này của mình quá thiếu đạo đức, ăn no thì nằm thẳng cẳng đi, cớ gì lại đi trêu chọc vị hôn phu của tỷ tỷ chứ?
Như thế có phải tốt, đỡ gặp phiền toái không?
Hoa Mạn Mạn cúi đầu, thành thật nhận sai.

“Rất xin lỗi, đều là lỗi của ta.



Tống Đỉnh phẫn nộ chất vấn: “Việc đã đến nước này, nàng thấy nói xin lỗi có tác dụng sao?”
“Ta có thể đưa ra bồi thường thích hợp,” Hoa Mạn Mạn nhịn đau như cứa thịt lấy túi tiền, đổ toàn bộ tiền bên trong ra, “Trên người ta cũng chỉ có ngần này tiền, toàn bộ cho ngươi, hy vọng như vậy có thể khiến trong lòng ngươi dễ chịu hơn chút.


Tống Đỉnh: “……”
Nữ nhân này thế mà lại cho hắn tiền?
Nàng coi hắn là hạng người nào?
Hắn thoạt trông giống loại tiểu nhân cố ý vòi tiền sao?!
Nếu vừa rồi Tống Đỉnh phẫn nộ đạt giá trị trăm phần trăm, hiện tại hắn phẫn nộ đã phá tan điểm tới hạn, đạt tới 300%!
“Hoa Mạn Mạn, nàng đừng khinh người quá đáng!”
Tống Đỉnh nắm chặt nắm tay, đấm mạnh một quyền lên mặt bàn.

Rầm một tiếng.

Chén trà trên bàn đột nhiên run rẩy, nước trà bắn ra.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận