Nàng Chẳng Muốn Phấn Đấu Nữa


Hoa Mạn Mạn kêu gọi hệ thống lần nữa.

“Thuốc này dùng làm gì?”
Lần này hệ thống rốt cuộc đáp lại.

【 đây là Tuyết ngọc cao, có thể hoạt huyết tiêu sưng, giảm đau, trừ sẹo, cũng làm da thịt trở nên càng mịn màng tinh tế 】
Hoa Mạn Mạn nhân cơ hội hỏi việc cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo chính
Hệ thống lại tiến vào trạng thái chết máy, không đáp lại nàng.

Hoa Mạn Mạn coi như đã nhìn ra, chỉ cần quan hệ đến cốt truyện, cái hệ thống này sẽ không nhiều lời.

Nàng ngồi vào trước gương trang điểm, cẩn thận thoa tuyết ngọc cao lên trên mặt.

Thuốc này thoạt nhìn là màu trắng, sau khi thoa lên mặt sẽ trở nên trong suốt, nhanh chóng bị hấp thu, cùng với cảm giác mát lạnh.

Còn rất thoải mái.


Cũng không biết có phải nàng gặp ảo giác hay không, nàng cảm giác vết sưng trên mặt mình tiêu giảm đi chút.

Lúc Hà thị tiến vào, nhìn thấy nữ nhi trang điểm ăn mặc kiểu này, đầu tiên là luôn miệng khen nữ nhi một phen, sau đó lại không nhịn được thở ngắn than dài.

“Làm khó con vì bá phủ chúng ta mà bản thân chịu ấm ức, gả cho một người mà mình không thích.


Tuy Chiêu Vương quyền cao chức trọng, nhưng hắn là người tàn phế.

Ngày đó Hà thị tận mắt nhìn thấy Chiêu Vương ngồi xe lăn.

Bà chỉ tưởng tượng đến việc khuê nữ bảo bối nhà mình phải gả cho một người tàn phế, trong lòng liền khó chịu cực kỳ.

Hà thị: “Nếu không, ta lại đi nói với cha ngươi con, bảo ông ấy nghĩ cách hủy cuộc hôn nhân này.


Hoa Mạn Mạn nhanh chân giữ chặt Hà thị.

“Không cần! Con gả cho Chiêu Vương cũng khá tốt.


Hà thị kinh ngạc nhìn nữ nhi.

Nữ nhi này của bà vì không muốn gả cho Chiêu Vương nên đã dùng đủ biện pháp, vì sao hiện tại lại bỗng nhiên thay đổi chủ ý?
Hoa Mạn Mạn biết chính mình không thể OOC (thể hiện không thích hợp với bản tính thật sự), nếu không rất dễ khiến người khác hoài nghi.

Nàng chu cái miệng nhỏ lên, bất mãn mà hậm hực nói.


“Trải qua chuyện ngày hôm qua, con đã nhìn ra, cha không có khả năng hủy việc hôn nhân này, cho dù mẫu thân đi làm ầm ĩ với cha, cũng sẽ không làm ngài ấy thay đổi chủ ý.

Thôi, cứ như vậy đi, con đã nhận mệnh, nương đừng vì chuyện của con mà cãi cọ với cha, cãi qua cãi lại thật phiền.


Hà thị thở dài.

Bà làm vợ cả của bá gia, đương nhiên cũng có thể nhìn ra bá gia quyết tâm muốn kết thân cùng phủ Chiêu Vương.

Trừ phi là bên phía phủ Chiêu Vương đưa ra lời từ hôn, nếu không không ai có thể thay đổi quyết định của bá gia.

Hà thị chỉ không cam lòng, bà không muốn trơ mắt nhìn nữ nhi gả vào vương phủ chịu khổ.

Bà nhìn nữ nhi như hoa như ngọc trước mặt, bất đắc dĩ nói.

“Ta vốn muốn gả con cho Trí Viễn, đứa trẻ kia là ta nhìn lớn lên, lại là biểu huynh muội với con, nếu con có thể thành thân với hắn, nhất định hắn sẽ đối xử tốt với con, trong nhà hắn cũng sẽ không làm con mệt mỏi, chỉ tiếc……”
Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính.

Hoa Mạn Mạn vừa an ủi Hà thị, vừa thầm nghĩ may mắn.

May mắn nàng không gả cho biểu ca Trí Viễn.


Nàng không tiếp thu được chuyện họ hàng gần kết hôn.

Hà thị vì không muốn nữ nhi bị người vương phủ coi khinh, cố ý đặt mua siêu nhiều của hồi môn cho nàng, các loại ruộng đất, cửa hàng, vàng bạc châu báu, lăng la tơ lụa, đồ cổ tranh chữ, chỉ cần Hà thị có thể mua được, tất cả đều thêm vào danh sách của hồi môn của nữ nhi.

Việc này khiến lão phu nhân cùng nhị phòng, tam phòng bất mãn.

Nữ nhi của Bá phủ đều có quy định số lượng của hồi môn, mặc dù Hoa Mạn Mạn gả cho Vương gia, cũng không thể vượt qua gấp bốn, năm lần bình thường? Như vậy cũng quá rêu rao!
Lão phu nhân sai người gọi Hoa Định Tông và Hà thị tới nói chuyện, muốn bọn họ cắt giảm một nửa hồi môn của Hoa Mạn Mạn.

Hiện giờ hậu viện Bá phủ do Hà thị làm chủ, nhưng lão phu nhân vẫn có quyền nói chuyện, nếu là chuyện khác, Hà thị có thể nhượng bộ một bước, nhưng chuyện này liên lụy đến nữ nhi bà gả vào vương phủ ngày sau cuộc sống có rốt hay không nên bà không thể lùi bước được.

Việc này làm lão phu nhân tức điên.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận