Nàng Chẳng Muốn Phấn Đấu Nữa


Hoa Mạn Mạn nghĩ thầm, hiện tại đoạn cốt truyện này nếu đặt ở trong "Cung Mưu", nhất định là một tràng diện bắt gian cẩu huyết hết sức kinh điển.

Nếu nàng không phải là một trong những nhân vật bên trong, chắc chắn nàng sẽ vô cùng cao hứng mà ăn dưa xem diễn.

Nhưng hiện tại nàng lại trở thành “tiểu tam” bị bắt gian.

Ăn dưa thành hy vọng xa vời rồi.

Nàng chỉ có thể cố gắng giả bộ trấn định tự nhiên, dẫn đầu mở miệng.

“Sao tỷ tỷ lại ở chỗ này?”
Hoa Khanh Khanh còn đang nhìn Tống Đỉnh, biểu tình hoảng hốt, không chú ý tới nhị muội muội hỏi cái gì.

Hóa ra nhị muội muội không nói dối, quan hệ giữa nàng và Tống Đỉnh quả thực có vấn đề.

Đáng thương nàng mấy ngày nay còn vẫn lặng lẽ an ủi chính mình, có lẽ chân tướng không phải như nhị muội muội nói, có lẽ Tống Đỉnh chưa bao giờ phản bội nàng.

Nhưng mà lúc này, chân tướng đã bày ra trước mặt.


Nàng đã hết cách lừa mình dối người.

Hàn Trân Nhi vờ như không nhận thấy không khí ở hiện trường kỳ quái, vẻ mặt khờ dại hỏi.

“Vị này chính là Hoa nhũ nhân thì phải? Ta là Hàn Trân Nhi, ta và Khanh Khanh tới nơi này uống trà, không ngờ là trùng hợp gặp được các ngươi, hẹn gặp không bằng ngẫu nhiên gặp được, chi bằng chúng ta cùng nhau ngồi xuống uống ly trà tâm sự nhé?”
Lúc này Hoa Mạn Mạn mới chú ý tới sự tồn tại của Hàn Trân Nhi.

Hóa ra vị này chính là nhũ nhân sắp qua cửa của Chiêu Vương.

Bộ dáng này thật đúng là xinh đẹp lung linh.

Hàn Trân Nhi thấy đối phương đánh giá chính mình, lập tức tự nhiên hào phóng mà hành lễ vạn phúc.

“Tuy ta vẫn chưa gả vào vương phủ, nhưng đây chỉ là chuyện sớm hay muộn, trước tiên ta cứ gọi tỷ một tiếng tỷ tỷ, mong tỷ tỷ chớ ghét bỏ.


Hoa Mạn Mạn hiện tại không có tâm trạng hàn huyên với Hàn Trân Nhi, nàng chuyển lực chú ý trở lại chỗ Hoa Khanh Khanh.

Lúc này Hoa Khanh Khanh cũng phục hồi tinh thần lại.

Nàng dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Tống Đỉnh, hỏi.

“Vì sao các ngươi lại ở chỗ này?”
Hiện tại Tống Đỉnh hết sức hốt hoảng.

Trước đó hắn thật sự muốn giải trừ hôn ước với Hoa Khanh Khanh.

Nhưng đó là dưới điều kiện hắn muốn cưới Hoa Mạn Mạn.

Nhưng hiện tại Hoa Mạn Mạn đã là nhũ nhân của Chiêu Vương, hắn lại không thể đi theo Chiêu Vương cướp người.

Hơn nữa vừa rồi Hoa Mạn Mạn đã nói tuyệt tình như vậy, không để lại bất cứ đường sống nào, khiến hắn cực kỳ chật vật.


Hắn và Hoa Mạn Mạn đương nhiên không thể nào tái tục tiền duyên.

Nếu như thế, hắn không tất yếu phải từ hôn nữa.

Tống Đỉnh nhanh chóng đưa ra quyết định tốt nhất.

Hắn bước nhanh đi đến trước mặt Hoa Khanh Khanh, vội vàng nói.

“Sự tình không phải nàng nghĩ đâu, nàng nghe ta giải thích!”
Hoa Mạn Mạn nghĩ thầm, dựa theo kịch bản truyện cẩu huyết, lúc này nữ chính nên che lại lỗ tai, khóc lóc kêu “Ta không nghe, ta không nghe”.

Nhưng Hoa Khanh Khanh lại rất bình tĩnh mà hồi đáp.

“Được, ta nghe huynh giải thích.


Tống Đỉnh há miệng thở dốc, làm như muốn nói gì đó, nhưng không thốt lên lời.

Hắn có thể giải thích cái gì?
Quan hệ giữa hắn và Hoa Mạn Mạn vốn là không rõ ràng.

Cuối cùng hắn quyết tâm, chỉ vào Hoa Mạn Mạn nói.


“Là muội ấy hẹn ta tới đây!
Ta kỳ thật căn bản không muốn gặp muội ấy, nhưng muội ấy cứ nhất quyết mặt dày mày dạn kéo ta tới đây.

Muội ấy dù sao cũng là muội muội của nàng, ta dù sao cũng phải nể mặt mũi nàng, cho nên đành phải tới đây với muội ấy.

Nhưng muội ấy lại muốn dùng tiền thu mua ta, bảo ta từ chối hôn ước với nàng, bị ta nghiêm khắc cự tuyệt.


Nói xong hắn liền mở tay ra, lộ ra chút tiền tỏa sáng lấp lánh.

Hoa Mạn Mạn: Thế mà đã bắt đầu đổ tội rồi???
Tốc độ đổ tội thuần thục như thế, nàng cảm thấy người này không nên gọi là Tống Đỉnh, phải gọi là Tống nồi mới đúng.

Hàn Trân Nhi giả vờ rất tò mò, cầm lấy một nén bạc trong tay Tống Đỉnh, nhìn kỹ nói.

“Phía dưới nén bạc này có ký hiệu phủ Chiêu Vương, tiền này đúng là từ phủ Chiêu Vương đem ra lưu thông”.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận