Nàng Chẳng Muốn Phấn Đấu Nữa


Lão phu nhân bảo Hoa Định Tông nói một câu, bà tin tưởng con trưởng của mình chắc chắn sẽ đứng ở phía mình.

Ngày thường đúng là như vậy, nếu lão phu nhân và Hà thị phát sinh mâu thuẫn, Hoa Định Tông cơ bản đều đứng ở bên phía lão phu nhân, lý do là trăm sự phái lấy chữ hiếu trước tiên.

Nhưng lần này Hoa Định Tông lại hiếm hoi không làm theo ý lão phu nhân.

Ông bắt ép nhị nữ nhi gả cho Chiêu Vương, đã là làm nàng thiệt thòi.

Trong lòng ông mang áy náy, cho nhị nữ nhi thêm một ít của hồi môn, coi như là ông đền bù cho nàng, tương lai chờ nàng đứng vững gót chân ở vương phủ, còn có thể duỗi tay kéo Trung An bá phủ lên một chút.

Hai vợ chồng cũng không chịu nhả ra.

Lão phu nhân tức giận đến mức không ăn cơm trưa, một mình tránh ở Phật đường giận dỗi.

Cuối cùng vẫn là đại tiểu thư Hoa Khanh Khanh ra mặt, mới dỗ dành lão phu nhân hết dỗi.


Sau khi Hoa Mạn Mạn biết được việc này, trong lòng không khỏi cảm khái.

Thật không hổ là nữ chính"Cung Mưu".

Chỉ cần nàng ra mặt, một kẻ hèn như lão phu nhân, căn bản không nói chơi.

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo liền đến.

Hoa Khanh Khanh đi tới U Lan Cư.

Nàng là nữ chính trong"Cung Mưu" , tướng mạo đương nhiên là không thể bắt bẻ.

Dùng một câu khuynh quốc khuynh thành để hình dung nàng cũng không quá.

Bằng không nàng sao có thể từ 3000 giai lệ trổ hết tài năng, trở thành quán quân cuối cùng trong cung đấu chứ?
Nàng là loại nữ chính hết sức truyền thống trong truyện cung đấu.

Trước khi vào cung nàng là đóa hoa trắng ngây thơ đáng yêu, dịu dàng trong sáng, đối xử với mỗi người đều mang ý tốt.

Cho đến mãi về sau, nàng ở trong cung trải qua một loạt âm mưu tính kế, dần dần hắc hóa, trở nên càng ngày càng giỏi về tâm kế.

Lúc này, Hoa Khanh Khanh còn duy trì hình tượng đóa hoa trắng được người người thích, rất đơn thuần vô hại.

Cho dù nàng biết rõ nhị muội muội không thích mình, nhưng khi biết nhị muội muội sau khi nhảy hồ bị thương, nàng vẫn mang theo canh tự tay nấu đến thăm nhị muội muội.

“Nhị muội muội, đây là canh đậu ve, biết muội không thích ăn hành, ta cố ý không cho hành vào, muội nếm thử xem có thích hay không?”

Đối với ý tốt của nữ chính, Hoa Mạn Mạn cần phải tiếp thu!
Hoa Mạn Mạn bưng chén canh uống một hớp lớn, khen lia lịa.

“Uống ngon! Tay nghề tỷ tỷ giỏi quá!”
Hoa Khanh Khanh thấy ngoài ý muốn: “Nhị muội muội, sao muội lại…”
Trước kia mỗi lần nhị muội muội nhìn thấy nàng, đều là mặt sưng mày xỉa, nói đủ câu cặn bã.

Trước khi Hoa Khanh Khanh tới đưa canh cho nhị muội muội, cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý bị nhị muội muội chế nhạo ghét bỏ.

Không nghĩ rằng nhị muội muội lại có phản ứng như vậy.

Cái này khiến trong lòng Hoa Khanh Khanh sinh ra rất nhiều điểm khả nghi.

Hoa Mạn Mạn nhanh chóng phản ứng lại, chính mình đang OOC (thể hiện không thích hợp với bản tính thật sự) rồi.

Nàng lập tức buông chén, giọng nói lanh lảnh, nâng cằm lên cố ý lộ ra biểu tình ngạo mạn.

“Ta vừa rồi đùa tỷ chơi, tỷ không phải tưởng thật chứ? Chỉ một chén canh vớ vẩn, ai thèm chứ?!”
Nói xong nàng còn nặng nề hừ một tiếng.


Nhưng nàng không chú ý tới, lúc này bên miệng mình còn dính một miếng đậu ve nhỏ.

Kết hợp với một nửa gương mặt sưng đỏ của nàng khiến nàng thoạt nhìn không giống như nữ phụ kiêu căng ngang ngược ác độc, mà càng giống một con mèo trắng đáng thương lại đáng yêu.

Trong lòng Hoa Khanh Khanh nhanh chóng xóa tan điểm khả nghi, thậm chí còn sinh ra loại cảm giác muốn duỗi tay xoa cho nhị muội muội.

Nhưng nàng biết, chính mình và nhị muội muội còn không quen thân đến mức có thể tùy ý sờ đầu, cho nên nàng chỉ có thể áp xuống ý định trong lòng, dịu dàng cười nói.

“Tháng sau muội phải thành thân rồi, ta không có gì thứ tốt có thể cho muội, vòng ngọc này là mẫu thân ta để lại, ta vẫn luôn mang nó ở trên người, nếu muội không chê, ta tặng nó cho muội, xem như cho muội thêm vào lễ vật hồi môn.


Nói xong, nàng liền cởi vòng tay bằng ngọc trắng từ cổ tay trái xuống, đưa tới trước mặt nhị muội muội.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận