Nàng Chẳng Muốn Phấn Đấu Nữa


Hoa Khanh Khanh là do Hoa Định Tông và nguyên phối Liễu thị sinh ra.

Bởi vì Liễu thị bệnh tật ốm yếu, năm thứ hai sau khi sinh con liền buông tay nhân gian.

Sau đó Hoa Định Tông tục huyền Hà thị, Hà thị trước sau sinh được một gái hai trai cho ông.

Nữ nhi chính là Hoa Mạn Mạn, hai nhi tử đều đi học ở Thái Học, chỉ có ngày nghỉ mới về nhà.

Hà thị xuất thân từ nhà võ tướng, không tinh tế yêu kiều như Liễu thị, nói chuyện và làm việc đều tương đối trực tiếp đanh đá, bởi vậy lão phu nhân và nhị phu nhân, tam phu nhân đều không thích bà.

Đối với nữ nhi mà nguyên phối Liễu thị để lại, Hà thị không chán ghét lắm, nhưng cũng tuyệt đối không thích nhiều.

Đồ vật nên cho Hoa Khanh Khanh, Hà thị sẽ không thiếu chút nào.

Nhưng dư thừa thì đừng nghĩ đến.

Hành động của Hà thị như vậy càng khiến lão phu nhân không vui.


Lão phu nhân cảm thấy Hà thị không đối xử với Hoa Khanh Khanh như con gái ruột, là Hà thị không xứng làm mẹ kế, liền đưa Hoa Khanh Khanh tới bên mình, tự mình chăm sóc nàng lớn lên.

Bởi vậy ở trong đám cháu chắt, lão phu nhân thích nhất chính là cháu gái lớn Hoa Khanh Khanh.

Lão phu nhân muốn cắt giảm của hồi môn của Hoa Mạn Mạn, chính là vì muốn giữ lại của hồi môn cho Hoa Khanh Khanh nhiều hơn.

Nhưng Hà thị cùng Hoa Định Tông không chịu nhượng bộ, không để lão phu nhân như ý nguyện, điều này làm cho trong lòng lão phu nhân nghẹn 1 cục tức.

Thời gian qua nhanh, đảo mắt hôm nay đã đến ngày mùng 2.

Ngày mai Hoa Mạn Mạn phải gả đi phủ Chiêu Vương, dựa theo quy củ, hôm nay nàng đến bái biệt tổ mẫu cùng cha mẹ.

Nàng sáng sớm tinh mơ đã đi Trường Sinh Viện.

Lão phu nhân không thích Hà thị, liên quan tới con cái mà Hà thị sinh cũng không muốn gặp.

Trước kia mỗi lần Hoa Mạn Mạn tới Trường Sinh Viện, đều không được lão phu nhân đối xử hòa nhã, nàng hơi chút phạm lỗi sai, liền sẽ bị lão phu nhân nghiêm khắc răn dạy, thế cho nên Hoa Mạn Mạn càng thích tới Trường Sinh Viện.

Ngẫu nhiên bị bắt tới một lần, nàng như ngồi trên kim châm, đứng ngồi không yên.

Nha hoàn nói cho Hoa Mạn Mạn.

“Lão phu nhân mới vừa tỉnh, còn đang rửa mặt, xin nhị tiểu thư chờ một chút.


Hoa Mạn Mạn đành phải đứng ở ngoài cửa chờ đợi, khóe mắt thoáng nhìn bên cạnh có con mèo trắng nho nhỏ chui ra từ bụi hoa.

Trước mắt nàng sáng ngời, lập tức ngồi xổm xuống, vẫy vẫy tay với con mèo trắng, trong miệng còn phát ra tiếng mèo kêu để gọi.

Con mèo trắng nhỏ nghiêng đầu nhìn nàng một cái, tựa hồ nhận thấy nàng không có ác ý, nó liền bước nhẹ nhàng tới, đi tới trước mặt Hoa Mạn Mạn.


Hoa Mạn Mạn bế mèo trắng nhỏ lên, sờ đầu nó, cào cằm nó, còn vuốt lông cho nó.

Con mèo nhỏ được vuốt ve rất thoải mái, không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ, cái đuôi vung vẩy theo, rất là thích thú.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng chất vấn nghiêm khắc.

“Ngươi đang làm cái gì?”
Hoa Mạn Mạn bị hoảng sợ, cuống quít buông mèo trắng nhỏ xuống, đứng lên xoay người, nhìn thấy lão phu nhân đang ở chính diện, mặt không cảm xúc nhìn nàng.

Nàng nhanh chóng uốn gối, hành lễ vạn phúc.

“Tổ mẫu.


Ánh mắt lão phu nhân như dao nhỏ, quét một lượt Hoa Mạn Mạn từ đầu đến chân, trong mắt toàn là bắt bẻ.

Nhìn thấy trên quần áo Hoa Mạn Mạn dính không ít lông mèo màu trắng, lão phu nhân đang muốn mở miệng răn dạy, con mèo trắng nhỏ liền chủ động đi đến trước mặt lão phu nhân, cọ cọ lên chân bà, bộ dáng rất thân mật.

Lời răn dạy tới bên miệng lão phu nhân bị cưỡng ép nuốt trở về.

Bà thấp giọng nói với nhà hoàn đi theo bên người.


“Đưa Tiểu Bạch tới chỗ đại cô nương, nói cho nàng, nếu muốn nuôi mèo, phải trông chừng nó cẩn thận, đừng để cho nó lại chạy loạn khắp nơi.


“Vâng.


Nha hoàn khom lưng bế mèo lên, xoay người đi.

Hoa Mạn Mạn thế mới biết, con mèo Tiểu Bạch là Hoa Khanh Khanh nuôi.

Nguyên văn vẫn chưa nhắc đến chuyện Hoa Khanh Khanh nuôi mèo.

Hoa Mạn Mạn suy đoán, đại khái là bởi vì chuyện này chỉ là râu ria, cho nên không cố ý viết.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận