Tiếng người trong thôn ồn ào giống như đánh chiêng vậy, giọng nói gần như nổ tung bên tai, hét đến tận cổ họng.
“Lại đây giúp một tay đi! Cái bồn tắm này nặng chết mịa!”
‘Lâm Ngạn ——! Nhanh lên, tôi không trả vờ đâu!”
Nhà đối diện lắp từ năm ngoái đến năm nay, những người thanh niên khỏe mạnh đều đến thành phố làm việc, trong thôn chỉ còn lại không phải lưu manh thì chính là người già.
Chú ba vì cái phòng này đã nhờ không ít người, cuối cùng cũng xong xuôi, lần lượt lát nền, sơn tường, làm rào chắn, ngay lối vào nhà được lát nền bê tông, chỉ để lại vài khoanh tròn để trồng cây ăn quả.
Những người làm việc này đều là người năm mươi, sáu mươi tuổi, bình thường rảnh rỗi không có việc gì làm, thật vất vả mới tìm được một công việc kiếm thêm ít tiền, bọn họ đều là người già, không ai muốn vào thành phố vì sợ xảy ra chuyện.
Cuối cùng cũng xong phần đồ cứng, bắt đầu dọn đồ vào bên trong, thỉnh thoảng Lâm Ngạn ngứa ngáy cũng đi theo để kiếm chút tiền, cũng coi như là nhìn thấy căn nhà này được trang trí.
Nhưng anh thật sự không có cảm tình gì với căn nhà kia, cũng không phải nhà anh, để bụng làm gì cơ chứ?
Giữa trưa bị phá vỡ giấc mộng đẹp khiến da đầu anh tê dại.
“Con mẹ nó, không thể đọc hướng dẫn được hả!” Bỏ mũ xuống hét lên một tiếng.
Giọng điệu người ở tầng 2 cũng thay đổi: “Ha ha, không phải là chúng ta đều xem không hiểu sao?”
Tóc gần như để sát với da đầu, có cảm giác lỏng lẻo.
Da toàn thân phơi đến cùng màu, một màu lúa mì hoàn mỹ, cơ bắp không cuồn cuộn mà thiên về gầy gò mạnh mẽ, mỗi một khối cơ bắp đều rất hoàn mỹ, cùng những người có da trắng như lòng trắng trứng trong phòng tập gym khác nhau rõ ràng.
Người có đầu xấu mà cạo trọc là một tai họa, thế nhưng Lâm Ngạn lại là một ngoại lệ.
Chiều dài tóc như này đặt ở Thiếu Lâm Tự cũng không có khác biệt quá lớn, dáng người cũng không xấu, nhưng mà gương mặt này nếu thật sự đặt ở Thiếu Lâm Tự, cũng là một hòa thượng đẹp trai, kpi ở chùa đều dựa cả vào anh.
Lâm Ngạn đeo dép đi về hướng bên kia, chú chó nhìn trời bên ngoài một chút, đôi mắt đen xoay chuyển một hồi, lo lắng vẫy đuôi đuổi kịp chủ của mình.
Chú chó vô cùng trung thành, ở trong thôn đều không theo một ai, chỉ thích đi theo mông Lâm Ngạn làm vệ sĩ.
Cứ thế một chó một người, người cùng chó mặt đều đen, thời điểm ra đến cửa cả người và chó đều không ai dám chọc vào.
Thế nhưng Lâm Ngạn dễ nói chuyện hơn chú chó, đặc biệt là những người lớn tuổi, cùng người lớn nói chuyện đều trả lời lại, nếu không mất công gọi lần nữa, không phải vẫn phải đi hỗ trợ sao.
“Bao nhiêu tiền?” Đi tới nhà vệ sinh tầng hai Lâm Ngạn liền hỏi.
“Ai nha, một cái bồn tắm lớn.
.
.
Được rồi, chỉ một giá, năm mươi!”
“OK~” Lâm Ngạn ra dấu OK, cầm điếu thuốc mà mọi người đưa tới ngậm lên miệng, nhìn cái bồn tắm lớn trước mặt đủ để anh nằm, ngồi xổm xuống, ở trong một đống đồ lộn xộn, tìm được sách hướng dẫn.
Lâm Ngạn bị ép tham gia toàn bộ quá trình trang trí căn phòng này.
Lúc trước nhìn thấy mọi người lát sàn nhà bằng đá cẩm thạch màu trắng anh liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Bình thường trang trí ở trong thôn, sàn nhà đều được dùng gạch nhiều thể loại, không có gì đặc biệt cả, đều không có thẩm mỹ.
Sau đó lại nhìn đến sàn nhà gỗ trong phòng, phòng khách tầng 2 bố trí sofa, phòng tắm chuẩn bị giá máy sấy——mẹ nó ai lại đi chuẩn bị giá máy sấy chứ?
.
.
Đến hôm nay nhìn thấy cái bồn tắm lớn này.
Lâm Ngạn nghĩ thầm, đây tuyệt đối là một cô gái.
Cũng có thể là một tiểu phú bà.