Nàng Có Một Mảnh Vườn Trái Cây


Đường Y Y là một cô gái thành phố thực sự, mỗi một lần vào thôn đối với cô mà nói không có gì phiền phức, đổi lại rất mới mẻ.


Vì để xem tiến độ trang trí của căn phòng bảo bối nên cô đã đến đây mấy lần, đường đi cơ bản cũng quen thuộc, từ từ đối với tương lai của mình cũng có kế hoạch mơ hồ.


Hầu hết ruộng ở thôn Lâm Loan ban đầu đều trồng lúa nước, cây bông hoặc là bắp ngô, nhưng mà từ từ, người trẻ tuổi ở trong thôn rời đi, người lớn tuổi không thể tiếp tục trồng trọt, phần lớn ruộng đều để hoang.

Sau đó cũng có một vài người đến thử nhận thầu khu ruộng này để trồng trái cây, hoa hướng dương, trái kiwi, dâu tây, hạt sen.

.

.


Khí hậu của Giang Thành đông hè đều thể hiện rất rõ ràng, tương đối phù hợp để trồng các loại trái cây, hạt sen cũng là đặc sản của Giang Thành, giá cả vẫn coi như ổn định.


Vì thế Đường Y Y cũng dự định khi đến thôn sẽ nhận thầu vài mẫu ruộng để trồng cây ăn quả, cũng không lãng phí thời gian mấy năm qua cô học ở học viện nông nghiệp.



Từ trường học của cô đến thôn Lâm Loan, hầu như là đi qua toàn bộ Giang Thành, Lâm Thiến về nhà là một chuyện rất bình thường, thế nên mang theo các cô đi đường tắt.


Đúng là người địa phương có ưu thế hẳn.


Từ trường học ngồi xe điện ngầm đến trạm cuối, sau đó xuống xe, sẽ có xe màu đen ở đó.


Bắt xe như này phải xem người, Lâm Thiến nói một lèo tiếng địa phương nhanh chóng làm quen với tài xế, biết được thế nhưng lại ở thôn bên cạnh nhà chú, một đường đi liền thuận tiện hơn rất nhiều.


Đường Y Y cũng có thể nói được tiếng Giang Thành, nhưng là ngôn ngữ các khu vực khác nhau vẫn có chỗ không giống, như thôn Lâm Loan thực ra cách xa Giang Thành, khu vực càng xa thì khẩu âm nghe càng khác biệt, lừa gạt chắc chắn là không được, khẩu âm rất khó dấu diếm, người địa phương lập tức là có thể nghe ra là người khu nào.


Ngồi tàu điện ngầm một tiếng rưỡi, tài xế lấy 3 người 45 đồng, bác tài xế xem phần tình cảm với Lâm Thiến chở các cô một mạch đến cửa thôn, Lâm Thiến còn để lại số điện thoại, đợi buổi chiều trở về nội thành có thể gọi xe.



Ba cô gái trên tay cầm theo trà sữa, Đường Y Y còn đặc biệt cầm theo một cái túi lớn, trong túi không chỉ có đồ ăn còn có camera, trước khi đến các cô đã ăn cơm, vì thế lúc đến đây chỉ cảm thấy mệt chứ không đói bụng.


“Mình có phải là nên có bằng lái xe hay không?” Trong tay Đường Y Y cầm ly trà sữa đã hết, không tìm thấy thùng rác nên không biết để chỗ nào.


“Đúng vậy, nên có bằng, nếu cậu muốn ở lại đây lâu dài, có xe vẫn là phương tiện tốt nhất.

” Người vừa tốt nghiệp cấp 3 đã thi bằng lái xe - Mễ Nguyệt nhún vai.

Tuy mấy năm nay cũng không dùng đến, thế nhưng nói đến cũng rất rõ ràng “Ở đây buổi tối rất khó bắt taxi, mình xem ở bản đồ thấy trước cửa thôn thật ra có xe bus.



“Cậu không phải có xe điện nhỏ sao?” Lâm Thiến nói “Đúng rồi, nếu cậu muốn chuyển phát nhanh sẽ rất phiền phức, có xe đạp điện sẽ dễ dàng hơn, đến lúc đó mua chiếc xe mấy vạn là được, trong thôn đỗ xe rất thuận tiện, tùy tiện để đâu cũng được.



“Đúng rồi, trong thôn lại không có cấm đỗ xe.

” Đường Y Y bỗng nhiên tỉnh ngộ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận