Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng

Ăn lẩu xong, Từ Đan có lẽ đã say, từ quán lẩu đến bên đèn đường luôn miệng nói: "Lớp trưởng! Đi, theo tụi mình ra ngoài chơi đi! Hôm nay là sinh nhật mình, vui vẻ, đi một chút đi, chúng ta đi chơi!"

Trì Noãn: "..."

Đỗ Mẫn cười to: "Từ... Đan, cậu ngốc hả, đó rõ ràng là Triệu Tinh Tinh mà, ha ha ha! Lớp trưởng cậu ấy... Cậu ấy ở đây nè!"

Đỗ Mẫn mơ hồ đảo mắt một vòng, rồi lao vào người Tiết Mân.

Tiết Mân: "..."

Triệu Tinh Tinh trợn mắt: "Hai con ma men."

Tiết Mân vốn định đưa các cô ra ngoài chơi, nhưng thấy Từ Đan và Đỗ Mẫn say như vậy, cũng đành từ bỏ: "Để tôi đưa các cậu về trường."

Xe nàng đậu ở gần đó, gọi điện chưa tới mấy phút thì tài xế đã lái xe đến. Giao thông thuận lợi, ngồi xe hai mươi mấy phút, bọn họ liền đến trước cổng trường Nhất trung.

Từ Đan mở cửa sổ, lải nhải với Tiết Mân ở trong xe: "Tiết... Tiết Mân, lần sau chúng ta lại chơi nữa nhé... U... Ọe..."

Triệu Tinh Tinh lập tức hãi hùng khiếp vía kéo Từ Đan đi.

Trì Noãn đỡ Đỗ Mẫn, hai người đứng loạng choạng, cô gian nan vẫy tay chào tạm biệt với Tiết Mân: "Cảm ơn cậu."

Tiết Mân quan tâm họ: "Mọi người nghỉ ngơi sớm một chút."

...

Cuối cùng cũng đưa được Từ Đan và Đỗ Mẫn về ký túc xá, Đỗ Mẫn lên giường liền ngủ, chân Từ Đan mềm nhũn không leo lên trên được nên Trì Noãn để nàng ngủ ở giường của mình.

Triệu Tinh Tinh ngồi thở dốc, Trì Noãn lúc đầu còn hơi choáng váng, giờ đây đã bị dày vò đến tỉnh táo.

Sau khi lấy nước ấm lau tay và mặt cho Từ Đan cùng Đỗ Mẫn, điện thoại trong túi Trì Noãn vang lên.

Cuộc gọi từ số lạ, Trì Noãn bắt máy, đầu bên kia truyền đến giọng nói của Tiết Mân: "Trì Noãn, các cậu có ai để quên ví trên xe không? Mặt ngoài có ảnh chân dung của một đứa bé."

Trì Noãn "à" một tiếng, nói: "Là của Từ Đan, thật ngại quá, Tiết Mân."

Tiết Mân: "Giờ cậu có tiện xuống lấy không? Xe đang chạy về phía cổng trường."

Trì Noãn cúp máy, chạy xuống lấy ví của Từ Đan.

Trong xe đèn sáng. Tiết Mân hạ cửa sổ xuống và đưa ví tiền ra, lại thuận miệng hỏi Trì Noãn: "Ngày mai nghỉ, các cậu có dự định gì chưa?"

Trì Noãn: "Thường thì đều về nhà làm bài tập."

Tiết Mân: "À, vậy tuần sau gặp lại."

Trì Noãn vẫy tay chào nàng.

...


Đèn đường ở Nhất trung đều cách nhau một khoảng rất xa, khuất sau những tán cây sum sê. Trì Noãn bước vào cổng trường thì trông thấy một bóng người đi qua dưới ngọn đèn đường gần cô nhất.

Ánh đèn như làn mưa xuân, chiếu sáng một vùng nho nhỏ của thế giới.

Cố Ninh Tư dáng người thẳng tắp, trên mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi có một dải trắng. Nàng đeo một chiếc túi thể thao, khi bước đi, chân trái có chút khập khiễng.

... Khập khiễng?

Trong lúc cô sững sờ, Cố Ninh Tư đã bước ra khỏi vùng được ánh đèn bao phủ.

"Cố Ninh Tư!" Bấy giờ Trì Noãn mới đổi hướng đi, "Chân cậu bị sao vậy?"

Cố Ninh Tư dừng bước, dưới ánh sáng mờ ảo, mất hai giây nàng mới nói: "Không sao."

Bộ dạng này của nàng rõ ràng là vừa vận động xong, Trì Noãn nghĩ đến việc nàng chủ động đăng ký thi điền kinh, lẽ nào là bị thương trong lúc tập luyện?

Trì Noãn hỏi nàng: "Có nghiêm trọng không?"

Cố Ninh Tư: "Không nghiêm trọng."

Trì Noãn: "Hay là đến bệnh viện xem thử đi?"

Cố Ninh Tư: "Không cần."

Bốn bề tối đen, dáng dấp Cố Ninh Tư mơ hồ không rõ. Trì Noãn trầm mặc một lúc rồi đề nghị: "Vậy cậu chờ mình một chút, mình đem ví tiền của Từ Đan lên ký túc xá rồi đưa cậu về nhà nhé?"

Cố Ninh Tư hơi suy nghĩ, cũng không từ chối.

Trì Noãn chạy về ký túc xá, đặt ví tiền xuống rồi giải thích ngắn gọn sự tình với Triệu Tinh Tinh.

Triệu Tinh Tinh kinh ngạc nói: "Cố Ninh Tư trông thì khó gần, nhưng lại vì vinh dự của tập thể, tuyệt! Cậu xem hiện tại là mấy giờ rồi? Chỉ là hội thao thôi mà, quá chuyên tâm rồi, cậu bảo cậu ấy đừng liều mạng quá đấy."

Trì Noãn nói: "Nhà cậu ấy ở gần trường học, mình đưa cậu ấy về trước."

"Không sao, cậu đi đi." Triệu Tinh Tinh thở dài nói, "Làm lớp trưởng thật khó..."

Trì Noãn: "..."

Bên ngoài nổi gió, Cố Ninh Tư đứng ở chỗ đất trống ngoài ký túc xá, hơi ngẩng đầu nhìn lên. Trì Noãn vừa từ cửa bước ra liền hỏi cô: "Cậu ở lầu mấy?"

Trì Noãn chỉ vào ánh đèn cửa sổ trên lầu bốn: "Ở đó."

Cố Ninh Tư "ồ" một tiếng.

Trì Noãn hỏi: "Chân cậu còn đau không?"

Cố Ninh Tư nói: "Không đau."

Bước đi khập khiễng thế kia mà nói không đau, thật mạnh miệng.


Trì Noãn muốn xách túi cho nàng, nhưng Cố Ninh Tư lại từ chối: "Chỉ là đôi giày thôi, không nặng."

Trì Noãn kiên trì: "Cứ đưa cho mình đi."

Cố Ninh Tư khó chịu cau mày, cuối cùng vẫn cởi túi xuống đưa cho Trì Noãn.

...

Cố Ninh Tư đi không nhanh, Trì Noãn thi thoảng lại dìu nàng, hai người chậm rãi đi dọc theo phía nam bên ngoài trường Nhất trung.

"Sao cậu lại bị thương thế?"

"Tôi đang tập chạy xuất phát thì va phải ai đó, bị giẫm lên."

"..."

Đến nhà Cố Ninh Tư, Cố Ninh Tư tiện tay tháo dây buộc tóc ra. Nàng tự nhiên hất tóc rồi đi đến tủ lạnh, lấy ra hai chai nước rồi đưa cho Trì Noãn một chai.

Trì Noãn không phải lần đầu tiên đến đây, cô thoải mái đặt túi xuống, vừa uống nước vừa chơi đùa với mèo lam.

Cố Ninh Tư uống mấy ngụm nước rồi lấy quần áo đi về phía phòng tắm, trước khi đi còn mở TV ở phòng khách cho Trì Noãn.

Trì Noãn liếc nhìn đồng hồ, hơn 8 giờ rưỡi, vẫn còn thời gian. Cô ngồi xổm dưới cửa sổ sát đất, nghe âm thanh từ TV và dùng gậy trêu mèo cào cào chú mèo lam.

Chẳng biết từ bao giờ, gió bên ngoài đột nhiên lớn hơn. Từ cửa sổ nhìn ra, lá rụng ngoài sân bị gió thổi bay khắp trời.

Cố Ninh Tư ra khỏi phòng tắm, bước tới bên cạnh Trì Noãn, đưa tay khẽ chạm vào tai chú mèo. Xương tay nàng rất đẹp, ngón tay trắng nõn thon dài, chú mèo lam nhỏ kêu meo meo cọ vào mu bàn tay nàng.

Sau đó Cố Ninh Tư ngồi trên sô pha dán thuốc, Trì Noãn đi theo nàng.

Một miếng dán cao dài bao phủ toàn bộ mu bàn chân trái của nàng.

Vừa trông thấy, Trì Noãn như bị đau mà xuýt xoa một tiếng.

Cố Ninh Tư cong cong môi, giọng điệu khẳng định nói: "Cậu uống rượu."

Trì Noãn che miệng lại, hai mắt tròn xoe: "... Cậu ngửi thấy ư? Sinh nhật của Từ Đan, mình có uống chút bia thôi."

Cố Ninh Tư lắc đầu: "Mặt cậu hơi đỏ."

Ồ, mặt đỏ sao? Trì Noãn nâng mặt mình lên, nhẹ nhàng xoa.

Cố Ninh Tư dời mắt khỏi mặt cô, nhìn đồng hồ: "... 9 giờ rưỡi ký túc xá đóng cửa phải không?"

Hiện tại đã 9 giờ 10.


"A, mình phải đi rồi!" Trì Noãn nói rồi liền đi về phía cửa, đi được mấy bước, cô lo lắng dặn dò Cố Ninh Tư, "Mấy ngày tới cậu nên nghỉ ngơi cho tốt đấy."

Cố Ninh Tư đỡ tay vịn sô pha đứng dậy.

Trì Noãn mở cửa, gió bên ngoài đột ngột ùa vào phòng. Cô thoáng ngửi thấy mùi đất... Trời mưa rồi?

Cố Ninh Tư nhìn về phía cửa sổ. Lúc đầu, mưa giống như những hạt châu, xẹt ngang kính cửa sổ, sau đó trong nháy mắt, hạt mưa lớn hơn rơi xuống kèm theo những tiếng tanh tách.

Trì Noãn: "..."

Cố Ninh Tư: "..."

Điện thoại inh ỏi reo lên, Trì Noãn bắt máy, Triệu Tinh Tinh hỏi cô: "Trời mưa lớn quá! Cậu đâu rồi?"

Trì Noãn lùi vào trong cửa nghe điện thoại: "Mình còn ở nhà Cố Ninh Tư."

Triệu Tinh Tinh thở phào một hơi: "Mình sợ cậu gặp mưa trên đường."

Trì Noãn: "Không có, mình vừa định trở về."

Triệu Tinh Tinh: "Mưa lớn lắm, cậu mượn ô của Cố Ninh Tư đi."

Một tia chớp đỏ tươi xẹt ngang qua chân trời, theo sau là tiếng sấm ầm ầm bên tai.

"A!" Trì Noãn giật mình, lông tơ trên người đều dựng đứng.

Triệu Tinh Tinh dừng vài giây: "... Cố Ninh Tư có thể đồng ý cho cậu ở lại qua đêm không?"

Trì Noãn: "..."

Ở đầu bên kia, Từ Đan tựa hồ đã tỉnh, có lẽ là vì nghe thấy Triệu Tinh Tinh nói ra ba chữ "Cố Ninh Tư", liền lớn giọng hét vào điện thoại: "Cố Ninh Tư! Cậu thật, thật quá đáng! Mời cậu ăn lẩu cậu không đến, cậu nói coi, tại sao cậu lại không đến? Hôm nay mọi người vui, vui vẻ biết bao nhiêu!?"

Trì Noãn nhanh chóng cúp máy.

Cửa vẫn đang mở, hơi ẩm len lỏi qua các khe hở, thời tiết ác liệt bên ngoài khiến lòng người bất an.

Cố Ninh Tư nhón chân trái lên, mái tóc ẩm ướt rũ qua mắt, chầm chậm đi về phía Trì Noãn.

"Mưa lớn quá... Cậu có ô không?" Cô hỏi Cố Ninh Tư đang đến gần.

Cố Ninh Tư đưa tay đóng cửa lại.

Mưa và sấm chớp chợt im bặt.

"Cậu ở lại đây đi." Cố Ninh Tư nói.

...

Trì Noãn lau hơi nước trên gương.

Cô vừa tắm xong, thay quần áo của Cố Ninh Tư, thực sự hơi rộng, liền xắn tay áo lên.

Tóc sấy khô bảy, tám phần, người trong gương tóc dài buông xõa, da dẻ ửng hồng vì nước nóng, tầm mắt mơ hồ, có lẽ là cô vẫn còn say.

Trì Noãn bước ra ngoài. Đèn lớn ở phòng khách đã tắt, chỉ còn lại ngọn đèn sàn màu vàng mờ. Cố Ninh Tư ngồi trên sô pha xem bản tin buổi tối, mèo lam cuộn tròn nằm trên chân nàng ngủ say.

Âm thanh TV mở rất nhỏ, trong phòng vô cùng yên tĩnh, mưa giông bên ngoài dường như đã cách thật xa.


Trì Noãn ngồi xuống bên cạnh Cố Ninh Tư.

Cố Ninh Tư hỏi cô: "Cậu mệt chưa?"

Trì Noãn nói: "Còn ổn."

Cố Ninh Tư đưa điều khiển từ xa cho Trì Noãn, ra hiệu cho cô chuyển kênh, Trì Noãn nói: "Xem cái này là được rồi."

Hai người im lặng xem bản tin buổi tối trên kênh địa phương, đồng thời xem đoạn video ngắn về cuộc họp báo do một bộ trưởng vừa nhậm chức của một bộ nào đó tổ chức. Trì Noãn thầm nghĩ, người bộ trưởng này không chỉ trẻ tuổi mà còn rất anh tuấn. Cô ngáp một cái, nghe thấy điện thoại của mình có thông báo tin nhắn mới. Cô cầm lên xem, là một số lạ.

"Ngủ chưa?"

Trì Noãn nhớ ra đây là số của Tiết Mân, liền bấm lưu lại và trả lời nàng: "Vẫn chưa."

Trì Noãn vừa đặt điện thoại xuống thì chuông báo tin nhắn liền vang lên hai lần.

"Vậy cậu đang làm gì thế? [Dễ thương]"

"Từ Đan và Đỗ Mẫn không sao chứ?"

Cố Ninh Tư chống đầu, chậm rãi vuốt ve lưng mèo lam, nhàn nhạt liếc nhìn Trì Noãn.

Trì Noãn để điện thoại ở chế độ im lặng, suy nghĩ một chút lại ấn vào bàn phím trả lời: "Vừa về ký túc xá thì các cậu ấy đã ngủ rồi, mình cũng chuẩn bị ngủ."

Tiết Mân: "Vậy ngủ ngon nhé, mơ đẹp."

Trì Noãn đặt điện thoại xuống, bản tin buổi tối đã kết thúc.

Trên TV đang chiếu , Trì Noãn kéo một chiếc gối to ôm vào lòng, cằm tựa lên gối.

Cô ngồi sát vào lưng ghế sô pha, xem TV liên tục chuyển khung hình, mí mắt dần nặng trĩu, sau đó liền bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

...

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, có người nhẹ giọng gọi tên cô. Trì Noãn cố gắng nâng mí mắt, Cố Ninh Tư đang đứng trước mặt cô.

"Hả?" Cô mơ mơ màng màng hỏi.

"Trở về phòng ngủ đi." Cố Ninh Tư nói.

TV đã tắt, đèn sàn vẫn sáng. Trì Noãn nghe thấy nhưng không lập tức di chuyển, muốn nằm trên sô pha một lúc.

Cố Ninh Tư mỉm cười. Nàng cúi người xuống, đối mặt với Trì Noãn, nhẹ nhàng "Này" một tiếng.

Hơi thở rất nhẹ, tựa như một ngọn gió nghịch ngợm phả vào mặt Trì Noãn, nhồn nhột.

Trì Noãn lần nữa mở mắt.

Không có chút sai lệch nào, hai người nhìn nhau.

"..."

Cố Ninh Tư xoay người đi vào phòng.

Ơ? Cơn say kia lại ập đến ư? Trì Noãn nghi hoặc hít sâu vài hơi, sao tim đột nhiên lại đập nhanh thế này...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận