"Đồ ăn trong bệnh viện có ngon không?"
Hai người đứng trước xe, Cố Ninh Tư mơn trớn dọc theo lông mày của Trì Noãn, sau đó vén một sợi tóc dính tầng mồ hôi mỏng ra sau tai cô.
Trì Noãn mỉm cười nhìn nàng: "Có chứ, món ăn trong căng tin cũng rất đa dạng, ngược lại mùi vị còn ngon hơn căng tin trường chúng ta nhiều."
Cố Ninh Tư nghe cô so sánh như thế thì cũng mỉm cười: "... Có muốn ăn bánh ga tô không?"
Trì Noãn: "Có không?"
Cố Ninh Tư: "Có."
Hai người ngồi vào xe, Cố Ninh Tư hạ nhiệt độ điều hòa xuống một chút. Trì Noãn mở hộp bánh ga tô được đóng góp tinh xảo ra, bên trong là phần bánh ga tô sầu riêng dành cho một người.
Điện thoại Cố Ninh Tư reo lên, nàng nhìn lướt qua, là Cố Diệu Ngôn.
"Nghe điện thoại chút, chị mình." Nàng nói với Trì Noãn trước khi bắt máy.
Trì Noãn gật gù: "Được."
Cố Ninh Tư ngồi nghiêng, nửa tựa vào kính xe, không biết Cố Diệu Ngôn nói gì, nàng lười biếng đáp: "Ồ."
Trì Noãn yên tĩnh ngồi ở ghế phụ, múc một thìa bánh cho vào miệng, kem ngọt mà không ngấy, lượng sầu riêng cũng vừa đủ, cô không nhịn được nheo mắt lại, thỏa mãn cực kỳ.
"Biết rồi, chờ tháng sau chị đến rồi lại nói sau." Cố Ninh Tư nghe điện thoại, phân tâm nhìn Trì Noãn.
Trì Noãn phồng má, dáng vẻ ăn hết sức tập trung, như một chú mèo mềm mại đang được cho ăn vậy, làm người ta không nhịn được muốn tới gần cô, xoa xoa cô.
Cố Diệu Ngôn còn đang không ngừng nói gì đó, Cố Ninh Tư tâm tùy ý động, giơ tay gãi cằm Trì Noãn.
Trì Noãn ngoan ngoãn quay đầu lại, khóe môi cô không biết đã dính kem từ bao giờ, Cố Ninh Tư bất ngờ tới gần, Trì Noãn thậm chí còn nghe thấy Cố Diệu Ngôn ở đầu bên kia hỏi: "A Ninh, rốt cuộc em có đang nghe không đấy?"
Cố Ninh Tư hiển nhiên đang không nghe, nàng hôn lên khóe môi Trì Noãn, đưa lưỡi liếm lớp kem dính trên đó.
Trì Noãn siết chặt thìa, hít vào một hơi, cuộc gọi vẫn đang tiếp tục, cô ngượng ngùng đỏ mặt như cua nấu chín, né xa sang một bên.
Ngắt quãng ăn xong bánh ga tô, cũng đến lúc Trì Noãn phải quay lại bệnh viện.
"Cậu còn nhớ lần đó không?" Lúc Trì Noãn xuống xe, Cố Ninh Tư bất chợt hỏi.
Trì Noãn: "Hả?"
Cố Ninh Tư: "Trước thi cuối kỳ, cậu ăn kem vị dâu."
Trì Noãn nhớ lại ngày ấy, hai người một trên một dưới đứng ở cầu thang, Cố Ninh Tư lại gần cô ngửi mùi kem.
Ý thức được gì đó, Trì Noãn đỏ mặt, dùng giọng mũi đáp: "... Nhớ."
Cố Ninh Tư: "Ừm."
...
Sau khi tiễn Cố Ninh Tư, Trì Noãn trở vào khu nội trú, nhìn thấy Trì Thanh Xuyên đang cầm hộp giữ nhiệt và hộp đồ ăn đứng trước thang máy, xuất thần nhìn các số tầng. Mọi người xung quanh đều chen chúc vào cửa thang máy đang mở, chỉ có anh là không hề di chuyển.
"Anh ơi." Trì Noãn đi tới.
Trì Thanh Xuyên quay đầu nhìn cô, một giây, hai giây, ánh mắt mờ mịt lần nữa tập trung: "... Là Noãn Noãn à!"
Trì Noãn chỉ vào thang máy: "Anh, thang máy vừa đi lên rồi, sao anh không vào?"
Trì Thanh Xuyên ngạc nhiên liếc nhìn số tầng, quả nhiên thang máy đã đi lên, hiện đang dừng ở tầng hai.
"... Anh hơi mệt, chóng mặt." Trì Thanh Xuyên giải thích.
Trì Noãn nói: "Anh, hay là tối nay để em ở lại bệnh viện cùng chị dâu cho, anh về nhà nghỉ ngơi đi?"
"Nói ngốc gì vậy?" Trì Thanh Xuyên mỉm cười xoa xoa sau đầu cô.
Hai anh em cùng lên lầu, đứng ngoài phòng bệnh, thấy cửa đóng kín, hai tay Trì Thanh Xuyên không rảnh, Trì Noãn đi tới vặn tay nắm, cửa đã bị khóa từ bên trong.
Động tĩnh ở cửa thu hút người bên trong, dì Bạch ra mở cửa, thấy là họ thì cười nói: "Mau vào đi, Tiểu Ngô Đồng đang được cho ăn."
Rèm xung quanh giường bệnh đều được kéo lại, đúng lúc này, tiếng kêu đau đớn của Nhạc Vân truyền tới từ phía sau rèm: "Mẹ, thật sự đau chết rồi, nó còn chưa ăn no sao?"
Mẹ Nhạc Vân nói: "Cho nên mới nói làm mẹ là rất vĩ đại, chút đau này mà con cũng không chịu nổi sao? Chờ sau này Tiểu Ngô Đồng mọc răng rồi, sẽ còn bị nó cắn đấy."
Nhạc Vân nức nở nói: "Sao nó còn nhỏ mà lại ăn lâu vậy chứ? Lại còn xấu như thế? Con đau quá... Mẹ, mẹ bế nó đi đi, hôm qua con vừa mới mổ xong, lại còn dằn vặt con thế này, con thực sự đau không chịu nổi rồi."
Mẹ Nhạc Vân: "Trong bệnh viện nhiều sản phụ như thế, ai mà chẳng vậy chứ? Sao đến con là phải đặc thù? Hơn nữa Tiểu Ngô Đồng xấu chỗ nào? Trẻ con vừa ra đời ai mà không như vậy, lớn lên liền sẽ phát triển thôi!"
Nhạc Vân: "Xin mẹ đừng có nói mấy chuyện này nữa, cả người con đều đau, xin mẹ đó, mau bế nó đi đi."
Trì Noãn và dì Bạch nhìn nhau. Trì Thanh Xuyên đặt đồ ăn mà anh mang đến lên bàn, vén rèm bước vào, mẹ Nhạc Vân thấy anh liền nói: "Tiểu Trì, con tới đúng lúc lắm, con coi Vân Vân này, cũng đã làm mẹ rồi mà còn yếu ớt như vậy!"
Nhạc Vân nằm nghiêng khóc như mưa, Tiểu Ngô Đồng ở trong lòng chị, miệng nhỏ theo bản năng mút lấy.
Trì Thanh Xuyên nói: "Mẹ, mẹ đã vất vả suốt buổi trưa rồi, ra ngoài nghỉ ngơi đi, con có mang cơm đến, mẹ ăn trước chút gì đi."
Mẹ Nhạc Vân nói vài câu với Nhạc Vân rồi đi ra ngoài. Bà vừa bước ra, trong rèm liền vang lên tiếng khóc nỉ non của Tiểu Ngô Đồng.
Mẹ Nhạc Vân vẻ mặt như thường mời dì Bạch cùng ăn tối, Trì Noãn thấy vậy thì liền đi pha sữa bột cho Tiểu Ngô Đồng.
Sau khi đặt bình sữa cạnh rèm, Trì Thanh Xuyên bế Tiểu Ngô Đồng ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường, Nhạc Vân rơi nước mắt không nói một lời.
Ti giả được đưa cho Tiểu Ngô Đồng, bé lập tức nín khóc, nhắm mắt dùng sức mút lấy.
Nhạc Vân mở to đôi mắt đỏ hoe hỏi Trì Thanh Xuyên: "Có phải em quá ích kỷ rồi không? Nhưng mà thật sự rất đau... Con vừa uống sữa em liền đau, vết mổ cũng đau, khắp người em không có chỗ nào là thoải mái cả."
Trì Thanh Xuyên an ủi chị: "Lúc mang thai em phải chịu đựng đau đớn nhiều như vậy, hiện tại sinh ra Tiểu Ngô Đồng đã là vĩ đại lắm rồi, không gì quan trọng hơn việc chăm sóc tốt thân thể mình."
Nhạc Vân bật khóc, chị nói: "Em sẽ cố gắng làm một người mẹ tốt."
Trì Noãn từ trong rèm bước ra, nhìn thấy mẹ Nhạc Vân đang huých vào người dì Bạch, nháy mắt với bà, đại khái là bà cảm thấy con rể rất yêu con gái mình, không nỡ để chị chịu khổ, trong đó có chút ẩn ý mơ hồ, có thể hiểu được mà không cần phải nói ra.
Dì Bạch cười cười, quay đầu lại thấy Trì Noãn liền nói: "Cô bé, cháu cũng mau tới ăn tối đi."
...
Sau đó, Nhạc Vân cố gắng cho Tiểu Ngô Đồng uống sữa mẹ, ngược lại cũng quên đi đau đớn, ban ngày chị khẽ cắn răng chịu đựng, thế nhưng ban đêm lại hành hạ khiến chị mất ngủ, tính khí trở nên cáu kỉnh, tinh thần cũng suy sụp. Vất vả lắm mới được xuất viện, Tiểu Ngô Đồng rốt cuộc cũng cai sữa mẹ, bắt đầu được nuôi hoàn toàn bằng sữa bột.
Mẹ Nhạc Vân lau nước mắt nói: "Vân Vân của chúng ta đã cố gắng hết sức rồi, bảo bảo thật đáng thương, con bé không biết tự chăm sóc bản thân, Tiểu Trì, con đừng trách nó."
Trì Thanh Xuyên đương nhiên không có chút oán giận nào.
Nhạc Vân vừa xuất viện liền trực tiếp đến trung tâm điều dưỡng hồi phục sức khỏe. Chị đặt một phòng lớn, có mẹ chị ở bên 24/24, Trì Thanh Xuyên hết thời gian nghỉ phép, ban ngày anh đi làm, tối đến thì tới trung tâm với chị.
Lúc này chẳng còn mấy ngày nữa là Trì Noãn đã bắt đầu khai giảng. Cô mỗi ngày đều ôn bài, ôn từ trong phòng đến thư viện cách đó hai trạm xe buýt.
Cố Ninh Tư đến thư viện cùng cô, nàng yên tĩnh ngồi bên cạnh cô, chép bài tập, xem tạp chí hoặc là chơi game.
Ngày cuối cùng trước khi trở lại trường, Trì Noãn sáng sớm liền đến thư viện để giành chỗ. Đêm qua Cố Ninh Tư không ngủ nên các cô trò chuyện có hơi muộn, Trì Noãn dậy sớm thuận tiện chuẩn bị bữa trưa, lúc này đang mệt mỏi cầm cốc vào phòng trà để lấy nước pha cà phê.
Mùi hương cà phê hòa tan nhanh chóng lan tỏa trong không khí.
Trì Noãn đang lắc cốc để cà phê tan nhanh hơn thì nghe thấy giọng nói của một nam sinh: "Thơm quá."
Cô quay đầu lại, nam sinh đeo một cặp kính gọng đen, cười hỏi: "Cậu không thường đến đây nhỉ? Tôi ở đây suốt kỳ nghỉ hè, cũng là hai ngày gần đây mới thấy cậu."
Trì Noãn nói: "... Đúng vậy, trước đó không đến."
Sau khi lấy nước xong, nam sinh đuổi theo Trì Noãn đến chỗ ngồi của mình, hai người ngồi một trước một sau. Nam sinh dứt khoát thu dọn sách vở, làm như thân quen mà ngồi đối diện Trì Noãn.
Trì Noãn: "..."
Trì Noãn mở sách ra bắt đầu giải đề.
"Thì ra cậu cũng là năm ba à? Cậu học trường nào? Chắc không phải là Nhị trung nhỉ, tôi chưa từng thấy cậu trong trường."
Trì Noãn không ngừng viết: "Nhất trung."
Nam sinh: "Ồ, rất tốt rất tốt, Nhất trung là trường cao trung tốt nhất Vân thành, tiếc là lúc đầu tôi thi không đậu, nếu không chúng ta đã là bạn cùng trường rồi."
Trì Noãn lịch sự mỉm cười, vùi đầu giải một bài toán khó, nam sinh ngập ngừng lên tiếng: "... Cô gái đi cùng cậu hai ngày trước là bạn học của cậu à? Hay là bạn? Cô ấy... Hôm nay cô ấy không đến sao?"
"..." Trì Noãn nghĩ thầm, không thể nào... Cô ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát nam sinh chủ động bắt chuyện này.
Chỉ số cận thị của cậu hẳn là rất nhiều, tròng kính dày, mắt không lớn, răng cũng không đều, ưu điểm duy nhất có thể nói đến là da khá trắng, nhưng lại có tàn nhang trên mặt.
Nam sinh bị cô nhìn đến xấu hổ, đưa tay gãi gãi sau đầu.
Điện thoại sáng lên, mấy phút trước Cố Ninh Tư đã gửi tin nhắn tới, nói là nàng đang trên đường đến thư viện.
Gần 10 giờ, Cố Ninh Tư đến. Nàng mang theo một túi đồ ăn vặt và hoa quả, tìm Trì Noãn rồi đi tới, còn chưa ngồi xuống đã đưa tay nhéo nhéo tai cô.
Trì Noãn ngẩng đầu, quả nhiên ánh mắt của nam sinh đối diện đã sáng lên, biểu cảm trên mặt có thể gọi là "Kinh diễm".
Cố Ninh Tư kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Trì Noãn.
Trì Noãn quay sang Cố Ninh Tư, tay chống cằm, nhẹ giọng hỏi nàng: "Cậu mang tới đồ ngon gì thế?"
"Nhiều lắm, cậu muốn ăn trước một chút không?" Cố Ninh Tư hỏi.
Trì Noãn: "Được."
Cố Ninh Tư lục tìm trong túi lấy ra một hộp hoa quả. Bên trong có dưa hấu cắt sẵn, Trì Noãn thấy dưa hấu bị cắt thành miếng to miếng nhỏ, đủ loại hình dạng, liền cong mắt mỉm cười.
Cố Ninh Tư làm như không có chuyện gì nói: "Không phải mình cắt."
Trì Noãn: "Mình tin."
Nam sinh đeo kính đối diện nhân cơ hội nói chen vào: "Bình thường ở Nhất trung các cậu phải làm nhiều bài tập lắm đúng không? Tôi nghe nói bài tập ở Nhất trung siêu nhiều, không làm được thì đến 12 giờ cũng đừng hòng ngủ."
Trì Noãn nhìn Cố Ninh Tư, Cố Ninh Tư tưởng là cô bảo mình trả lời, tuy không hiểu vì sao nhưng vẫn nói: "Không biết, tôi không có làm bài tập."
Trì Noãn: "..."
Nam sinh: "..."
Cố Ninh Tư lấy nĩa bạc ra, chọc một miếng dưa hấu nhỏ đưa cho Trì Noãn. Sau khi Trì Noãn ăn dưa hấu, nước dưa hấu vẫn còn dính trên nĩa. Cố Ninh Tư há miệng ngậm lấy nĩa, sau đó từ từ rút ra khỏi miệng.
Đôi mắt dài xinh đẹp liếc nhìn Trì Noãn.
Người này... Trì Noãn che nửa mặt, tim đập thình thịch, sao lại chuyển chỗ làm bài tập sang thư viện cơ chứ?
–––– Cố Ninh Tư thật sự quá dễ khiến người ta phân tâm mà.
Nam sinh vốn đang vui vẻ hớn hở, sau khi trông thấy tương tác giữa các cô, vẻ mặt có hơi vi diệu cùng mất tự nhiên.
Cố Ninh Tư cũng không rảnh quan tâm nam sinh đối diện đang nghĩ gì, nàng đeo tai nghe chơi game, gần như là được định sẵn, cứ qua bốn, năm phút là nàng lại đút một miếng dưa hấu cho Trì Noãn.
Ánh mắt nam sinh kia nhìn các cô càng ngày càng không đúng.
Trì Noãn vùi đầu làm đề đến giữa trưa, đã hoàn thành mục tiêu đề ra trước đó. Cô chuyển động cổ để bớt nhức mỏi, Cố Ninh Tư liếc mắt nhìn thấy, liền đặt điện thoại lên sách, đưa tay xoa bóp cho Trì Noãn.
Ấn được một lúc, Trì Noãn vỗ nhẹ cánh tay nàng, ra hiệu là được rồi. Sau đó cô tháo tai nghe của nàng ra, hỏi: "Sáng nay mình có làm sushi cuộn cho bữa trưa, cậu muốn ăn không?"
Cố Ninh Tư không chớp mắt nghe cô nói, mỉm cười gật đầu: "Ăn."
Trì Noãn nắm lấy tay Cố Ninh Tư dưới gầm bàn, cọ má vào cánh tay nàng, xem nàng chơi game. Giây tiếp theo mới chợt nhớ tới gì đó, tầm mắt liền chuyển sang nam sinh đối diện.
Nam sinh không nói tiếng nào, đã trực tiếp thu dọn sách vở rời đi rồi.