Rõ ràng là Chu Thanh Ngô không tiếng động ra dấu, nhưng Mạnh Sơ Hi cảm thấy chính mình phảng phất nghe được tiếng nói của nàng ấy, mềm mại mà ngây ngô, mang theo một chút ngượng ngùng, thấp giọng lại nghiêm túc, đặc biệt đáng yêu.
Nàng hoàn toàn vô pháp cự tuyệt, cho dù nàng lần nữa nhắc nhở bản thân không thể quá gấp, nàng ấy vẫn còn nhỏ đấy.
Nhưng được chính người yêu của mình chủ động mời, nàng làm sao có thể chống cự.
Hai má và lỗ tai đều nóng lên, trong lòng nàng tự an ủi chính mình, chỉ là hôn mà thôi, nàng cũng không đi vào, hẳn là không có chuyện gì.
Lòng bàn tay của nàng rịn ra mồ hôi, dùng tay trái chống nửa người lên, ngay sau đó thận trọng nghiêng người mò mẫm đi qua, chậm rãi cúi xuống, một nụ hôn nhẹ và mềm mại lần nữa dừng trên môi Chu Thanh Ngô.
Chu Thanh Ngô nằm bên dưới rõ ràng cảm giác được áp lực khi đối phương phủ người lên, giống như toàn thân đều bị Mạnh Sơ Hi bao bọc lấy, cũng không phải ngột ngạt nhưng lại khiến nàng khẩn trương vạn phần, đôi tay nắm đệm chăn, nhắm mắt lại, chỉ có thể dùng thân thể đi cảm thụ Mạnh Sơ Hi.
Cái chạm ôn nhu và mềm mại nóng bỏng, từ trên trán nhẹ nhàng dời xuống dưới, hơi thở ấm áp mang theo hương vị độc hữu của người kia, làm trái tim cùng thân thể nàng đều run rẩy.
Kỳ thật chỉ là chạm nhẹ bờ môi mà thôi, Chu Thanh Ngô lại khống chế không được chính mình, nàng lần đầu tiên yêu thích một người, chính mình ngượng ngùng khó có thể tự giữ, rồi lại nỗ lực muốn lẫn nhau đi sâu hơn nữa.
Mạnh Sơ Hi rõ ràng cảm giác được người dưới thân phản ứng, điều này làm cho nàng trìu mến vạn phần, tiểu cô nương đơn thuần như vậy làm nàng sinh không ra một chút tâm tư quá phận, hôn nhẹ mà thôi đã làm nàng cảm thấy tim đập nhanh cùng ngọt ngào khó có thể miêu tả.
Lúc rời đi, Mạnh Sơ Hi thấp thấp nói câu: "Ngủ ngon, Thanh Ngô."
Chu Thanh Ngô cảm thấy chính mình được tẩm trong một ao mật đường, lại phảng phất nằm tới rồi đám mây, trôi bồng bềnh, ý cười nơi khóe miệng không cách nào ngăn chặn, cuối cùng cũng quên mất chính mình đang rối rắm muốn ngủ chung giường với người kia, súc tiến trong chăn không ra.
Mạnh Sơ Hi nghiêng đầu nhìn nàng một cái, cũng là nở nụ cười, thực mau các nàng đều đã chìm vào mộng đẹp trong niềm hạnh phúc ngọt ngào này.
Lần này Mạnh Sơ Hi lại nằm mơ, ký ức trở lại lúc còn rất nhỏ, một lão nhân ăn mặc cẩm y trường bào dắt nàng đi, chỉ vào những gốc dâu trĩu quả trước mắt, mở miệng nói: "Trồng cây dâu tằm, chọn nơi đất mềm, ánh sáng và độ ẩm dồi dào.
Thu lá dâu tằm, chọn màu xanh đậm, lá tươi và chất nhựa vừa phải.
Dựng trại nuôi tằm, chọn nơi kín gió, ươm nuôi kén tằm chính là không quản ngày đêm."
"Nhớ kỹ chưa? Sơ Hi."
Mạnh Sơ Hi hoảng hốt có chút không biết đang ở trong mộng, rồi lại thấy không rõ người nói chuyện trước mắt.
Giấc mơ này bất đồng những lần trước, đến tận khi tỉnh lại nàng vẫn nhớ rõ những lời người kia nói, cuối cùng ông ấy còn thở dài một tiếng: "Sơ Hi, sau này con phải thay cha con gánh vác, khơi mào phần gia nghiệp này."
Sơ Hi? Là nàng hai loại ký ức hỗn loạn, hay thân thể này cũng trùng hợp tên là Sơ Hi?
Nàng nhắm mắt quơ quơ đầu choáng váng, lấy tay vỗ nhẹ vào huyệt thái dương, ngay sau đó bên giường có một đôi tay duỗi lại đây xoa cho nàng.
Mạnh Sơ Hi tức khắc tỉnh táo lại, mở mắt ra liền nhìn thấy Chu Thanh Ngô đã dậy rồi, bên ngoài trời đã sáng choang, thái dương đều dâng lên tới, có thể tưởng tượng chính mình ngủ muộn.
Nàng duỗi tay kéo tay Chu Thanh Ngô xuống, phát hiện bàn tay đối phương có chút lạnh, ống tay áo lại hơi ướt át, nàng ôn thanh nói: "Sao nàng không gọi ta, y phục nàng đều giặt xong rồi?"
Chu Thanh Ngô gật đầu có chút lo lắng: Nàng nơi nào không thoải mái? Có phải đau đầu hay không?
Hôm nay tỉnh lại nàng liền phát hiện Mạnh Sơ Hi ngủ đến không an ổn, chau mày vẫn luôn không tỉnh.
Nàng sợ là ngày hôm qua mệt, liền không đánh thức nàng ấy, để nàng ấy nhiều nghỉ tạm, chính là ngủ đến bây giờ nàng ấy có vẻ còn rất mệt.
Mạnh Sơ Hi đối nàng trấn an mà cười cười, lắc đầu nói: "Không có việc gì, chỉ là nằm mơ."
Chu Thanh Ngô trong mắt lo lắng càng dày đặc: Mơ thấy chuyện trong nhà?
Nói xong nàng lại bỏ thêm một câu: Nhà nàng ấy, hay là nhà của nàng?
Mạnh Sơ Hi xốc lên chăn, Chu Thanh Ngô đem quần áo đưa cho nàng, giúp nàng mặc vào, Mạnh Sơ Hi cảm thấy có chút ngượng ngùng lại không cự tuyệt.
Nàng vừa mặc áo vừa nói: "Nhà nàng ấy, ta mơ thấy một lão nhân đang dạy ta cách trồng dâu nuôi tằm, gia đình nguyên chủ hẳn là thương hộ trồng dâu, cho nên biết rất rõ phương pháp dưỡng tằm." Một câu cuối cùng lão nhân kia nói khiến nàng mơ hồ cảm thấy bất an, cũng không có kể cho Chu Thanh Ngô biết.
Chu Thanh Ngô thay nàng hệ đai lưng, cuối cùng do dự nói: Ta có mấy lần nghe thấy nàng nói mớ, hẳn là ký ức thuộc về thân thể này, ta cũng kể với nàng rồi, nàng ấy có gia gia cùng tỷ tỷ.
Chuyện này Chu Thanh Ngô đích xác cùng nàng nói qua, nàng ở kia suy nghĩ, trong mộng xuất hiện chỉ có tỷ tỷ cùng gia gia, vậy cha mẹ đâu?
Nàng ở kia hãy còn suy tư, bên này Chu Thanh Ngô biểu tình có chút chua: Quan hệ của nàng cùng tỷ tỷ kia rất tốt.
Mạnh Sơ Hi nhìn đến sửng sốt, làm sao cảm giác tiểu cô nương nhà nàng đang ghen đây? Mà Chu Thanh Ngô lại đột nhiên nhớ đến đêm giao thừa đó, Mạnh Sơ Hi hôn nàng sau đó ngủ thiếp đi, nàng phát hiện nàng ấy nằm mơ, đang muốn chạm vào nàng ấy, kết quả Mạnh Sơ Hi nói câu 'A tỷ đừng nháo'.
Tư vị lúc ấy Chu Thanh Ngô ký ức khắc sâu, lúc này mới lộ ra biểu tình này.
Bất quá nàng nhìn thấy sắc mặt Mạnh Sơ Hi vừa kinh ngạc vừa buồn cười, đột nhiên ý thức được cho dù cảm tình tốt cũng không phải bản thân Mạnh Sơ Hi, mà là thân thể này, tức khắc chính mình không thể hiểu được ghen tuông mặt đỏ lên, vội vàng đứng dậy ý bảo mình đi chuẩn bị cơm sáng.
Ô Ô đã là một con chó trưởng thành, thân thể lớn lên thật xinh đẹp, hơn nữa thông minh nhạy bén, đã biết đuổi bắt một vài động vật nhỏ, thường thấy chính là con chuột, có đôi khi còn bắt được chim.
Mạnh Sơ Hi vừa ra sân liền nhìn thấy Ô Ô ở nơi đó chơi một con chuột, nàng nhìn đến thẳng đỡ trán, đây thật đúng là bắt chó đi cày.
Nàng dành chút thời gian đi trại tằm, sau khi ngủ ba giấc bọn tằm đều trắng trẻo mập mạp, sức ăn cũng ngày càng tăng trưởng, phảng phất vĩnh viễn không có ngừng lại việc ăn lá dâu.
Hôm nay Mạnh Sơ Hi lại muốn đi hái lá dâu tằm, thu hoạch lá dâu phải canh lúc sáng sớm hoặc chạng vạng, hiện giờ chỉ còn sót lại một ít lá trong cái ky, nên nàng phải đi ngay.
Cùng Chu Thanh Ngô nói một tiếng, còn không kịp ăn sáng, Mạnh Sơ Hi liền cõng sọt xuất phát.
Tám gốc dâu kia không đủ để chống đỡ hai bạc tằm trong nhà, cho nên trừ bỏ khẩn cấp trước hái một ít, còn lại các nàng phải tranh thủ lúc chạng vạng đi bờ sông chọn hái lá dâu.
Một vài nam nhân trong thôn trên đường ra ruộng thấy được Mạnh Sơ Hi, đều sẽ ngẩng đầu trộm đánh giá một chút.
Mạnh Sơ Hi quá xinh đẹp, bọn họ vốn là không dám động tâm tư, nhưng nghe nói nàng mất đi ký ức, đến bây giờ người nhà còn chưa đến tìm, vì thế có chút người liền bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Hơn nữa vài phụ nhân vui sướng khi người gặp họa vẫn luôn bàn tán, nói gần nhất có người muốn làm mai cho Mạnh tiểu thư, nhưng mà đám nhà giàu ở huyện thành nghe đồn Mạnh tiểu thư là tiểu thiếp nhà người, lời đàm tiếu như vậy khiến bọn hắn bị lung lay, cũng liền không đến dạm hỏi.
Cơ hội này chính là khó được, trong đó Chu Bình gia cảnh không tệ lắm, liền muốn trước lấy lòng nàng.
Hắn năm nay hai mươi hai tuổi, vợ hắn lâm bệnh qua đời cách đây đã hai năm.
Cha hắn là thợ mộc nổi danh trấn Thanh Dương, tay nghề phá lệ hảo, bởi vậy làm rất nhiều công trình cho các gia đình giàu có, tích cóp không ít của cải.
Mà Chu Bình cũng không phải kém cỏi, hắn tuổi trẻ đã làm quản sự một cửa hiệu tơ lụa lớn nhất nhì Cẩm Tú Phường, xem như là người có thể diện.
Tuy rằng góa vợ, nhưng cũng được các cô nương làng trên xóm dưới đem lòng ái mộ, chỉ là bà mối tới cửa vài lần hắn vẫn chưa hợp ý ai.
Hắn ra ngoài buôn bán nhiều, gặp qua không ít nữ tử, tất nhiên là không để mắt tới những cô thôn nữ trong làng, duy độc lần ấy trở về gặp được Mạnh Sơ Hi liền một lần liếc mắt đã nhập tâm.
Trước đây hắn nghe nói nàng là người có thân phận cao quý, lại mất trí nhớ nên hắn chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, hiện nay chính là thời cơ tới rồi.
Mạnh Sơ Hi cõng sọt đi về phía hai mẫu đất của các nàng, mà Chu Bình đang trên đường đi trấn trên vừa lúc gặp được nàng.
Mạnh Sơ Hi vốn dĩ chuẩn bị nghiêng người tránh qua, Chu Bình lại cười cùng nàng chào hỏi: "Mạnh tiểu thư sớm như vậy liền muốn đi bận việc?"
Mạnh Sơ Hi không nhiều quen biết hắn, nhưng xuất phát từ lễ tiết vẫn là khách khí nói: "Chỉ là đi hái chút lá dâu."
Ánh mắt Chu Bình không thèm che giấu mà nhìn nàng, nhịn không được muốn cùng nàng nói nhiều hơn, liền cười nói: "Nguyên lai tiểu thư còn dưỡng tằm, dưỡng tằm yêu cầu tinh tế còn thực vất vả, nếu không chú ý kỹ, rất có thể thất bại trong gang tấc.
Tại hạ thường xuyên đi thu mua tơ tằm, đối dưỡng tằm còn có chút nghiên cứu, nếu là có yêu cầu, ta có thể giúp tiểu thư, cũng miễn cho cô cùng Thanh Ngô khổ cực như vậy."
Mạnh Sơ Hi nghe ra manh mối, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*, nàng không cảm thấy một người như Chu Bình đột nhiên tới nói chuyện với nàng chỉ là trùng hợp, càng đừng nói muốn giúp nàng.
(*Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp)
Trên mặt nàng ý cười phai nhạt chút, trả lời: "Thanh Ngô rất có năng lực, hơn nữa ta và ngươi không thân chẳng quen, nào có tùy tiện mở miệng làm người ngoài hỗ trợ."
Chu Bình còn không ý thức được sự lãnh đạm cùng xa cách trong lời nói của nàng, hắn còn muốn nói gì, bên kia Mạnh Sơ Hi gọn gàng dứt khoát nói: "Nếu ngươi hiểu dưỡng tằm, cũng nên biết việc hái lá dâu cần kịp thời gian, ta trước vội đi, cáo từ."
Thấy nàng xoay người rời đi, một chút ý tứ dừng lại đều không có, Chu Bình nhíu chặt lông mày.
Ngay sau đó nghĩ nghĩ, chính mình vừa rồi thật là lỗ mãng, bất quá hắn cảm thấy Mạnh Sơ Hi cũng không giống đại tiểu thư được dưỡng ở gia đình phú quý, điều kiện của hắn xem như tốt nhất Chu gia thôn, hắn vừa rồi tỏ ý, chẳng lẽ nàng không cảm giác được sao?
Mạnh Sơ Hi vốn dĩ cũng không nghĩ nhiều, chỉ là lúc hái lá dâu chợt nghĩ đến lời nói của hắn, hậu tri hậu giác ý thức được cái gì, nhịn không được lắc đầu bất đắc dĩ cười.
Bất quá nhớ đến tiểu cô nương trong nhà còn chờ mình về ăn cơm, nếu kể cho nàng ấy biết, chỉ sợ lại muốn đánh nghiêng bình dấm chua, nghĩ đến đây khóe miệng của nàng ngăn không được giơ lên, làm nàng ấy ghen sao? Cảm giác này ngoài dự đoán không tệ.
Hái lá dâu xong, sợ làm Chu Thanh Ngô đợi lâu, Mạnh Sơ Hi thực mau liền dẹp đường hồi phủ.
Nhìn từ xa đã thấy ống khói nhà bếp chỉ còn sót lại vài sợi khói nhạt, hẳn là cơm đã chín.
Chu Thanh Ngô đã sớm mang theo Ô Ô đứng đợi ở con dốc trước sân, nhìn đến thân ảnh của nàng xuất hiện, một người một cẩu lập tức từ phía trên đi xuống.
Bất quá Ô Ô tốc độ mau nhiều, hận không thể bay đến, nhanh như chớp liền bỏ lại Chu Thanh Ngô ở phía sau.
Mạnh Sơ Hi nhìn một người một cẩu chạy về phía nàng trong ánh nắng ban mai, đột nhiên cảm thấy hạnh phúc đến không chân thật.
Nàng thực mau đã bị Ô Ô ngăn đón, cái đuôi của nó lắc tựa như con quay, đem đầu gối lên chân nàng, không ngừng cọ cọ.
Mạnh Sơ Hi có chút bật cười, nàng rời đi không đến nửa canh giờ mà thôi, này cũng quá khoa trương.
Bị Ô Ô ngăn cản vô pháp đi qua, Mạnh Sơ Hi liền nhìn đến Chu Thanh Ngô chạy lại đây, liếc mắt nhìn Ô Ô đem nó kéo ra, còn ở trên mông nó đánh một cái, trách cứ nó chạy qua đây quá nhanh.
Sau đó tiểu cô nương lập tức duỗi tay muốn giúp Mạnh Sơ Hi tiếp nhận cái sọt, Mạnh Sơ Hi giữ tay nàng ấy lại, lắc đầu đi về phía trước: "Đều là lá cây, không nặng.
Nàng đói lả rồi đi, nhanh trở về ăn cơm."
Chu Thanh Ngô được nàng nắm tay trở về, sau khi các nàng ăn cơm xong, Mạnh Sơ Hi liền vội vàng đi cho tằm ăn, lại dọn dẹp trại tằm một phen.
Tằm thải ra có thể dùng làm phân bón, sau nhà các nàng trồng mấy dây bí đỏ, Mạnh Sơ Hi đem phân tằm ủ phía dưới, qua một đoạn thời gian bí đỏ liền có thể ra quả, đến lúc đó lại có một đạo mỹ thực.
Ngoài ruộng mạ lớn lên thực hảo, chuẩn bị đến lúc cấy mạ.
Mùa cấy lúa là thời điểm bận rộn nhất trong năm, cho nên rất nhiều chuyện phải an bài trước.
Bất quá Mạnh Sơ Hi tính tính, chờ đến lúc cấy mạ, nhóm tằm đầu tiên có thể lên giá kết kén, vừa vặn tránh được thời điểm bận rộn.
Mắt thấy mau đến chạng vạng, Chu Thanh Ngô cùng Mạnh Sơ Hi dẫn theo Ô Ô ra bờ sông hái lá dâu.
Những cây dâu tằm mọc ven sông đều là hoang dại, mà lá dâu phiến lá đầy đặn xanh ngắt, nhựa lá rất nhiều, dùng để dưỡng tằm phi thường tốt.
Ở gần sông nhỏ có nhiều ruộng nước và mương mán, lúc hái lá dâu Mạnh Sơ Hi vô tình nhìn thấy một đồ vật màu đen tròn vo dưới mương, trong mắt nàng hiện lên tia vui vẻ, cúi người vớt ra tới.
"Nơi này cư nhiên có ốc đồng." Ánh mắt Mạnh Sơ Hi sáng lên, đưa ốc đồng cho Chu Thanh Ngô xem.
Chu Thanh Ngô nhìn nhìn, khẽ gật đầu, ngày thường ruộng nước trong thôn được xử lý thực sạch sẽ, phần lớn mương ven ruộng không có ốc đồng, này một mảnh gần bờ sông, ốc đồng còn không ít.
Mấy thứ này khó xử lý, sinh sôi tràn lan, có lúc người trong thôn nhặt làm thức ăn cho gà vịt.
"Chúng ta nhặt chút trở về, mùa này thịt ốc không nhiều, nhưng làm món ốc đồng xào sả, hương vị đặc biệt tốt."
Trong lời nàng tràn đầy vui mừng, bị nàng vui vẻ cảm nhiễm, Chu Thanh Ngô cũng nở nụ cười, lập tức vén tay xuống mương nhặt ốc đồng.
Bên này ốc đồng cái đầu rất lớn, nhưng không phải loại ốc bươu vàng ở xã hội hiện đại khiến người đề phòng, vì vậy các nàng có thể yên tâm lớn mật nhặt.
Bất quá không có mang theo đồ đựng, hai người nhặt trong chốc lát đã ước chừng có một đống lớn.
Trước mang lá dâu về nhà, lại cầm sọt trúc ra lấy ốc đồng.
Nhìn những dấu vết uốn lượn lưu lại trên nước bùn, Mạnh Sơ Hi có chút ý động: "Nơi này hẳn là có lươn."
Chu Thanh Ngô gật đầu, duỗi tay nói: Trong thôn có người dùng bẫy bắt lươn, này một mảnh hoang dại lươn không ít.
Mạnh Sơ Hi suy nghĩ trong khoảng thời gian này lươn cũng bắt đầu nhiều, nàng có thể thử làm ống trúm bắt lươn, vô luận là chính mình ăn hay đem đi bán đều rất tốt.
-------------------------------