Nàng ngượng ngùng đánh xuống tay thế giải thích: Ta không phải đối hắn cười.
Mạnh Sơ Hi như cũ nhìn nàng: "Ta biết, nhưng nàng cười lên vừa xinh đẹp lại đáng yêu, nếu để cho người khác thấy, ta không yên tâm."
Lai Phúc làm người không tệ, vừa rồi cũng không phải cố ý mạo phạm, nhưng Mạnh Sơ Hi vẫn có chút không thoải mái.
Nàng đã bất tri bất giác đem Chu Thanh Ngô thành người của mình, không muốn người khác mơ ước.
Chu Thanh Ngô buồn cười, ngửa đầu hướng về phía Mạnh Sơ Hi cười đến đặc biệt ngọt: Ta cười với nàng, có thể chứ?
Nàng hơi có chút nghịch ngợm mà chuyển ngón tay, khóe miệng vừa động liền lộ ra lúm đồng tiền mê người, Mạnh Sơ Hi nuốt nuốt nước miếng, da mặt ửng đỏ lại nghĩ tới tối hôm qua nàng uống say hôn lên hai cái vòng xoáy quả lê đáng yêu kia, còn hôn môi nàng ấy.
Cố tình đối phương còn đang cười, Mạnh Sơ Hi tâm ngứa khó nhịn, đột nhiên cúi người đi qua che lại đôi mắt Chu Thanh Ngô.
Chu Thanh Ngô tim đập một ngưng, xúc cảm ấm áp dừng ở trên má lúm đồng tiền của nàng, vừa nhẹ vừa mau như chuồn chuồn lướt nước, lại làm xao động một uông xuân thủy trong lòng nàng.
Chờ đến Chu Thanh Ngô từ trong ngốc lăng nhìn thấy ánh sáng, Mạnh Sơ Hi đã chạy xa, chỉ để lại một câu: "Ta dọn đồ ra ngoài trước."
Chu Thanh Ngô đứng nửa ngày, bụm mặt cười đến phá lệ ngượng ngùng, xoay người đi rửa chén.
Đồ đạc đã thu dọn xong, Lai Phúc hỗ trợ khiêng cái rương nặng lên xe bò, Liễu tẩu trong thôn đi ngang thấy được, vừa kinh ngạc lại tò mò: "Sơ Hi ngươi đây là muốn chuyển nhà?"
Mạnh Sơ Hi nhìn Chu Thanh Ngô, cười nói: "Ừ, đi về quá hao phí tinh lực, ta cùng Thanh Ngô dọn đến trấn Thanh Dương."
"Ngươi thuê nhà trên trấn sao? Các ngươi đều đi rồi, đồng ruộng làm sao bây giờ đâu?" Liễu tẩu đầy mặt hâm mộ lại khó hiểu hỏi.
"Bên kia có nhà, chúng ta trực tiếp dọn đến thôi, đồng ruộng nhờ Lưu thẩm xử lý, chúng ta còn sẽ thường xuyên trở về." Mạnh Sơ Hi đơn giản nói vài câu, cũng làm cho họ biết đồng ruộng có người trông giữ, đừng đến gây tai họa.
"Ai nha ngươi thật đúng là phát đạt, thuê nhà ở huyện thành tốn kém lắm, hiện tại các ngươi cũng đã là người trấn Thanh Dương, thật khiến chúng ta hâm mộ muốn chết."
Lai Phúc thuận miệng trở về câu: "Nơi nào để các nàng tốn kém, Sơ Hi cô nương thực lợi hại, nàng được Nghiêm phủ xem trọng mời làm phó chưởng quầy, ngôi nhà kia là phúc lợi của nàng, ta đây cũng đặc biệt tới giúp các nàng chuyển nhà."
"Nguyên lai là như thế, Thanh Ngô đi theo ngươi thật đúng là hưởng phúc, ta cũng mừng cho các ngươi." Liễu tẩu cùng các nàng cũng không có nhiều ít phân tranh, hâm mộ chi tình khó nén, nhưng lại không có âm dương quái khí, chúc mừng xong liền rời đi, chẳng qua đầy bụng bát quái muốn cùng người khác chia sẻ.
Trước đó Liễu tẩu đã nghe không ít nhàn ngôn toái ngữ về Mạnh Sơ Hi cùng Chu Thanh Ngô, lần này chính mình biết được tin tức có thể làm mấy phụ nhân kia mở rộng tầm mắt.
Xe bò này lớn hơn của Cát tam thúc, sau khi xếp hành lý xong vẫn còn chỗ để ngồi.
Chu Thanh Ngô cùng Mạnh Sơ Hi từ biệt Lưu thẩm, sau đó hai người khởi hành đi rồi.
Chu Thanh Ngô ôm Ô Ô, mười con gà cũng không còn nhỏ, nhét vào lồng sắt lớn treo trên xe bò.
Mạnh Sơ Hi cảm thấy trong nhà bảo bối đều mang đủ, tâm tình rất tốt.
Xe bò lắc lư đi ở trên đường nhỏ trong thôn, một nhóm thôn dân làm việc bên đường nhìn thấy xe chở đầy hàng đều hai mặt nhìn nhau, hai tiểu cô nương kia thế nhưng chuẩn bị rời khỏi Chu gia thôn.
Bởi vì rất nhiều người nhìn thấy các nàng rời đi, cổng rào được khóa bên ngoài, không đến nửa ngày Chu gia thôn đều biết Mạnh Sơ Hi mang theo Chu Thanh Ngô đến sống tại trấn Thanh Dương, chọc đến một đám người hâm mộ không thôi.
"Ai, người câm kia thật là mệnh tốt, ngày trước nàng nhặt về một nữ nhân lai lịch không rõ, chúng ta còn sợ nàng gặp họa, không ngờ Mạnh tiểu thư chẳng những không ngại nàng lưng đeo thiên sát cô tinh, ngược lại còn đối nàng như tỷ tỷ ruột, xem nàng như bảo bối.
Ngày tháng sau đó đều khiến người hâm mộ, hiện nay trực tiếp vào thành, nghe nói ngôi nhà trong huyện vẫn là Nghiêm phủ giao cho, không tốn một xu."
Chu thị đều cảm khái, lại nhịn không được ảo não: "Ngươi nói cũng là ông trời quyến đãi, Mạnh tiểu thư gặp nạn trôi sông, vừa lúc được tiểu nha đầu kia cứu về."
Liễu tẩu cười nhạo nói: "May là gặp được nha đầu kia, nếu gặp phải người khác thì chưa biết thế nào.
Lại nói, nhặt được một mỹ nhân xinh đẹp lại mất trí nhớ, ai mà chẳng tính đến phần lời."
Chu thị sắc mặt đỏ lên: "Nói bừa cái gì."
"Cũng không phải nói bừa, Thanh Ngô nha đầu nghèo đến chính mình đều ăn không đủ no, còn một hai phải cưu mang đại tiểu thư không rõ lai lịch, đó là vì nàng ấy thiện lương.
Vạn nhất vai không gánh nổi tay không xách nổi, các ngươi đã có thể không ai hâm mộ, chỉ sợ đã sớm trù dập người khác."
Liễu tẩu lời này tức khắc đem Chu thị nghẹn họng: "Trên người vị kia có bạc, sao có thể giống nhau."
Một phụ nhân khác nở nụ cười: "Ngươi đừng nói bạc, đổi thành lòng dạ hiểm độc, trực tiếp lục soát sau đó đánh chết không thừa nhận, Mạnh tiểu thư đều mất trí nhớ, cũng không cách nào tố khổ.
Cho nên các ngươi đừng ghen ghét nữa, đây không phải vận may của các ngươi, trời ban phúc cũng chọn người hưởng, nha đầu kia rất xứng đáng."
"Chính là, Mạnh tiểu thư chỉ mất trí nhớ lại không ngốc, nếu không phải người câm đối nàng tốt, nàng cũng sẽ không đáp lại như vậy."
Những người khác giờ phút này đều không hé răng, Lâm thị cùng Thường thị biết được tin tức, cũng không nói một lời, bất quá một vài thôn phụ nghe nhàn thoại nhưng không buông tha hai người Thường thị, ở bên kia chỉ chỉ trỏ trỏ mà nhỏ giọng bàn tán.
"Ngươi xem Lâm nương tử, sắc mặt đều đen giống đáy nồi."
"Bà ta muốn nhất chính là thấy người câm khổ sở, hiện tại tiểu nha đầu được đón vào huyện thành, cuộc sống tốt đẹp hơn bà ta rất nhiều.
Còn Trần thị, con của bà ta chỉ mở được vài tiệm buôn bán nhỏ, nơi nào sánh được với Cẩm Vân Các.
Mạnh tiểu thư được mời làm chưởng quầy, lại được Nghiêm phủ phái xe ngựa đến đón, đây là xem trọng nàng, về sau nàng thăng tiến chắc chắn vượt xa Chu Bình."
Bọn họ cũng không phải không ghen ghét, càng không phải thật sự chúc mừng Chu Thanh Ngô, chỉ là hiện nay thấy hai người Thường thị thảm hại, bọn họ lập tức sẽ trào phúng một phen lấy đó làm niềm vui chính mình.
Hết thảy chuyện này đã không còn là mối bận tâm của Mạnh Sơ Hi, nàng mang theo Chu Thanh Ngô rời khỏi Chu gia thôn, cũng đem toàn bộ những phân tranh cùng ác ý kia ném ở phía sau.
Lai Phúc giúp đỡ dọn hành lí xuống xe bò, đối Mạnh Sơ Hi nói: "Sơ Hi cô nương, ta đi về trước, chưởng quầy còn chờ ta hồi báo."
"Vất vả, hôm nay cảm ơn ngươi." Mạnh Sơ Hi ôn cười nói.
Lai Phúc vẫy vẫy tay, cười nói: "Được nếm trù nghệ của Thanh Ngô cô nương, ta vẫn còn lời, Thanh Ngô cô nương, xin cáo biệt." Hắn đối mặt Chu Thanh Ngô ngược lại có chút thẹn thùng, miệng cũng biến ngọt.
Ý cười trên mặt Mạnh Sơ Hi nhạt đi rất nhiều, lạnh giọng nói: "Ngươi nhanh trở về đi, chậm trễ chưởng quầy lại trách."
Nhìn hắn rời đi, Mạnh Sơ Hi vẫn cau mày, Chu Thanh Ngô không rõ nguyên do, duỗi tay hỏi: Nàng làm sao cau mày?
Mạnh Sơ Hi xoay người nhìn nàng: "Ta cảm thấy hắn đối nàng xum xoe, bất quá chỉ mới gặp một lần, hắn như thế nào liền đức hạnh này."
Lời này vừa bực vừa chua, Chu Thanh Ngô nghe được cười mị mắt, vội hống nàng: Vô dụng, ta chỉ cần nàng.
Đây đại khái là Chu Thanh Ngô lần đầu nói ra tình thoại, Mạnh Sơ Hi nhìn nàng đỏ mặt trốn tránh, lúc này mới cười tủm tỉm vào nhà, ném xuống một câu: "Ta đi múc nước lau dọn nhà ."
Bên trong hẳn là có một đoạn thời gian không ai ở, tuy rằng thu thập thực sạch sẽ, nhưng vẫn là muốn lau một chút tro bụi.
Tòa tiểu viện này hiển nhiên tốt hơn nhiều so với các nàng muốn, gạch xanh ngói đỏ, sân là tường viện vây quanh, rất an toàn.
Ngoài khoảng sân rộng trồng hai gốc quế, còn có một mảnh đất trống, có thể dùng để trồng hoa cỏ linh tinh.
Đi vào chính là đại đường, bên trong bày một trương bàn bát tiên, hai cái ghế dựa.
Xuyên qua thính đường mặt sau sương phòng, hậu hoa viên là một tiểu giếng trời, lấy ánh sáng thực hảo, vờn quanh giếng trời chính là hai gian phòng ngủ còn có một phòng bếp, bên trong đồ vật đều đầy đủ.
Chu Thanh Ngô càng xem càng thích, Mạnh Sơ Hi tự nhiên nhìn ra nàng vui sướng, cười hỏi nàng: "Thích sao?"
Chu Thanh Ngô liên tục gật đầu: Thật đẹp.
Mạnh Sơ Hi nhìn nàng trong mắt hướng tới, nghĩ đến chuyện sau này chính mình muốn làm cho nàng, trong lòng bỗng nhiên tê rần, nghiêm túc nói: "Chờ về sau chúng ta mua một tòa tiểu viện, không cần quá lớn, có thể bày trí ấm áp một chút, nàng có chịu không?"
Chu Thanh Ngô quay đầu lại nhìn nàng, gật gật đầu.
Mạnh Sơ Hi đem gà trong lồng sắt thả ra, cho chúng nó ăn thóc, Ô Ô đi vào một hoàn cảnh xa lạ, khắp nơi băn khoăn tìm tòi, lưu lại chính mình ký hiệu.
Mạnh Sơ Hi nhìn đến buồn cười, hai người thực mau lau dọn xong phòng ngủ, đem chăn ra ngoài phơi nắng.
Quần áo từng cái bỏ vào tủ, sắp xếp chỉnh tề, cuối cùng các nàng mang lên hộp tiền để dành.
Kỳ thật ban đầu Chu Thanh Ngô để tiền trong một túi nhỏ, đến bây giờ một cái hộp gỗ mới có thể chứa.
Nghiêm phủ thu mua toàn bộ tơ tằm của các nàng, Giang Ninh hàng dệt tơ nhu cầu rất lớn, trình độ gieo trồng lại không sánh bằng địa phương khác, cho nên giá tơ không thấp, một cân trên dưới 500 văn tiền, hai bạc tằm của các nàng cho ra mấy chục cân tơ, cũng thu về được gần 30 quan tiền.
Nơi đây trồng dâu không tiện, Mạnh Sơ Hi lại bận rộn, cho nên nhóm tằm thứ hai không biện pháp nuôi, nhưng nàng cũng không nhiều tiếc nuối, so với những gì Cẩm Vân Các mang đến, điểm này liền bé nhỏ không đáng kể.
Chu Thanh Ngô ngồi xuống cẩn thận kiểm đếm, thẳng đếm hai lần, trên mặt vui mừng khó nén, Mạnh Sơ Hi ở một bên ý cười không cạn, "Tiểu tham tiền, đếm hai lần, có bao nhiêu?"
Nàng đối Mạnh Sơ Hi so tay: 113 quan 358 đồng tiền.
Mạnh Sơ Hi gật đầu: "Đã hơn một trăm quan, cộng với vàng lá không sai biệt lắm được 150 quan, cũng không tệ lắm." Tuy rằng so với nhà phú quý còn kém xa, nhưng hai cô nương có thể để dành 150 quan không phải chuyện đơn giản, hơn nữa hiện tại mỗi tháng Mạnh Sơ Hi có tiền công, khẳng định tốt hơn trước kia rất nhiều.
Chu Thanh Ngô chớp đôi mắt nhìn Mạnh Sơ Hi, cười nói: Sơ Hi quá lợi hại.
Mạnh Sơ Hi nở nụ cười, nhéo nhéo khuôn mặt nàng: "Ngốc dạng."
Ngày này các nàng đều dùng để sửa sang lại nhà ở, tới rồi buổi tối tùy tiện ăn bữa cơm.
Hai người đều rất mệt, trải lên tấm chăn tràn ngập hương vị ánh mặt trời, liền nằm đi vào.
Chu Thanh Ngô vùi trong ngực Mạnh Sơ Hi lại có chút ngủ không được, nàng ba năm không rời đi ngôi nhà kia, giờ phút này nằm ở trên giường gỗ khắc hoa, nghĩ phát sinh hết thảy đều có loại cảm giác không chân thật.
Mạnh Sơ Hi phát giác nàng không ngủ, thấp giọng hỏi nàng: "Ngủ không được sao?"
Chu Thanh Ngô duỗi tay viết vào lòng bàn tay nàng: Có chút không chân thật.
Mạnh Sơ Hi mở mắt ra nhìn trong bóng đêm mông lung trước mặt, sau đó duỗi tay đem nàng ôm đầy cõi lòng: "Ta ở chỗ này, như thế nào sẽ không chân thật."
Chu Thanh Ngô nâng tay sờ sờ gương mặt nàng, từ hàng lông mày thanh tú đến cái mũi cao thẳng, nhẹ nhàng vuốt ve, tinh tế miêu tả.
Ngón tay nàng có chút vết chai mỏng, sờ lên có chút ngứa, Mạnh Sơ Hi lại không né tránh, tùy ý nàng vuốt.
Một lát sau người trong lòng cười lên tiếng, xoang mũi ân một chút vùi vào trong ngực Mạnh Sơ Hi, tiếng cười cùng động tác nhỏ này câu đến Mạnh Sơ Hi tâm tinh lay động, như thế nào sẽ có tiểu cô nương đáng yêu như vậy.
Nàng nhịn không được cúi đầu hôn hôn cái trán của nàng ấy, lại không ngờ tiểu cô nương ngày xưa e lệ đột nhiên hướng lên trên cọ cọ, hai người ở giữa tối tăm bốn mắt nhìn nhau, hô hấp đều giao triền ở bên nhau.
Mạnh Sơ Hi tức khắc cứng lại, thanh âm cũng có chút khô khốc: "Thanh Ngô, làm sao vậy?"
Chu Thanh Ngô kỳ thật mặt đã đỏ bừng, nhưng nàng vẫn duỗi tay chỉ chỉ gương mặt chính mình.
Nàng dựa gần như vậy, Mạnh Sơ Hi mơ hồ có thể nhìn thấy động tác của nàng, đột nhiên cảm thấy động tác chỉ chỉ này có chút quen thuộc, rồi lại chợt lóe liền biến mất không dấu vết, huống chi giờ khắc này nàng bị tiểu cô nương đáng yêu dụ dỗ, nghiêng đi qua hôn hôn gương mặt nàng ấy: "Ừm, chân thật sao?"
Chu Thanh Ngô vừa thẹn lại ngọt ngào, gật đầu đem mặt chôn ở một bên không nhìn Mạnh Sơ Hi, trêu đến Mạnh Sơ Hi suýt nữa cầm giữ không được, muốn hung hăng mà ôm lại hôn nàng ấy một trận, nhưng cuối cùng nàng vẫn kiềm chế xuống.
Nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, Mạnh Sơ Hi mới đem trong nhà thu thập thỏa đáng, sau đó liền cùng Chu Thanh Ngô đi nhìn xung quanh.
Hàng xóm cũng đều là nhà cao cửa rộng độc viện, xem ra ngày thường người nơi này cũng không nhiều giao lưu, các nàng hai người vốn dĩ liền không thích bị người lạ quấy rầy, như thế càng không thèm để ý, nhưng huyện thành không thể so Chu gia thôn, có rất nhiều chuyện phải làm, đợi trong nhà chỉ sợ không thoải mái.
Ngày thường Mạnh Sơ Hi bồi bên cạnh còn tốt, nếu nàng đi Cẩm Vân Các, chỉ sợ phải để Chu Thanh Ngô một người ở nhà buồn tẻ.
Hơi suy nghĩ một phen, Mạnh Sơ Hi trong lòng có tính toán.
Buổi chiều nàng kỳ thật liền không có việc gì, nhưng vẫn siêng năng đến Cẩm Vân Các một chuyến.