Nắng Còn Chưa Rọi Đến Nhành Đỗ Quyên

Làn khói trắng từ đầu thuốc lập lòe lửa đỏ chầm chậm bay lên không trung, dưới ngọn đèn làm việc, cảnh tượng người đàn ông mệt mỏi ngã đầu ra sau ghế trong thoáng chốc bỗng trở nên có sức hút một cách lạ kỳ.

Ngay cả Thục Quyên vừa đẩy cửa bước vào cũng bị hình ảnh quyến rũ này làm cho đỏ bừng cả gương mặt, cô cố gắng không nhìn vào vị trí hai chiếc cúc áo đã được mở ra để lộ lồng ngực màu đồng rắn chắc, hay là lúc ánh mắt vừa chạm đến yết hầu nhấp nhô của hắn cũng vội vã rời đi, dù sao Thục Quyên cũng chỉ là một cô gái mới lớn, trái tim trong lồng ngực cũng sẽ có lúc vì những khoảnh khắc mới lạ mà không thể kiểm soát.

- "Giám đốc, công việc hiện tại cũng đã tạm thời ổn thỏa, anh nên về nhà nghỉ ngơi trước đi, phần còn lại cứ để hôm sau tiếp tục cũng được".

Đặt tập hồ sơ vừa xử lý xong lên bàn, Thục Quyên thuận tay xếp gọn lại chồng giấy tờ nằm tán loạn ở một góc cho hắn, mấy hôm nay công việc dồn dập, từ trên xuống dưới ai nấy đều bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, mãi cho đến giờ này mà vẫn có vài người tiếp tục ở lại tăng ca, bao gồm cả cô và Louis.

- "Đã giờ này rồi sao em còn ở đây?"

Nhìn thấy Thục Quyên đột ngột xuất hiện khiến cho Louis giật mình ngồi thẳng dậy, khi nhìn vào chiếc đồng hồ đang đeo trên tay, gương mặt của hắn không giấu nổi vẻ lo lắng mà bất giác nhíu mày:

- "Lần trước về trễ gặp phải kẻ xấu còn chưa sợ hay sao? Tôi cứ nghĩ em đã về nhà từ sớm rồi chứ!"

Nghe hắn nói, Thục Quyên mỉm cười lắc đầu, cô nhẹ giọng đáp:

- "Tôi thấy giám đốc còn chưa có ra ngoài, sợ anh giống như mấy lần trước một mình tăng ca nên cũng ở lại giải quyết công việc cho xong, dù sao mọi thứ cũng sắp hoàn thiện rồi, cùng làm sẽ đẩy nhanh tiến độ công việc hơn".

Louis có thói quen một khi đã tập trung vào làm việc thì sẽ không để ý đến những thứ xung quanh, thế nên hắn mới không biết rằng cô trợ lý nhỏ của mình cũng cùng tăng ca với hắn, sớm biết như vậy thì Louis còn lâu mới để Thục Quyên ở lại đến giờ.

- "Hôm nay không làm thì ngày mai làm, tháng này chưa xong thì tháng sau cũng xong, em đâu nhất thiết phải ở lại trễ thế này".

Tuy Thục Quyên không hiểu lý do vì sao, nhưng khi thấy hắn tức giận như vậy, cô liền dịu giọng giải thích:

- "Không sao, giám đốc đừng lo, cùng lắm thì tôi gọi taxi..."

- "Em thì hay rồi, suýt chết như vậy vẫn còn chưa sợ đâu, nói cho em biết, hiện tại còn chưa tìm được hai tên lần trước bắt cóc em, chẳng lẽ em không cảm thấy lo lắng cho an toàn của bản thân một chút nào sao?"

Công việc đòi hỏi sự tập trung cao độ vốn đã khiến cho đầu óc của hắn liên tục kéo căng như dây đàn, giờ đây lại gặp phải cô nàng lì lợm không biết trời cao đất dày là gì này càng chọc cho hắn bùng phát hơn nữa, Louis luôn cảm thấy xung quanh Thục Quyên lúc nào cũng có những mối nguy hiểm đang rình rập, khiến cho hắn cả ngày đều cảm thấy lo lắng thấp thỏm không yên, thật sự chẳng thể hiểu nổi nhóc con này đã làm gì mà lại có thể hết lần này đến lần khác tự đẩy mình vào tầm ngắm của kẻ xấu như thế.

- "Không phải, tôi..."

- "Một lần may mắn có người giúp em, nhưng những lần tiếp theo thì sao đây, em có chắc bản thân vẫn sẽ may mắn giống như lần trước không".

Khi thấy Louis nổi giận đùng đùng với mình như vậy Thục Quyên chỉ cảm thấy vô cùng ấm ức, cô không hiểu bản thân đã làm sai những gì mà lại khiến cho người đàn ông này đột nhiên khó chịu đến thế, đương nhiên đó là bởi vì Thục Quyên không tài nào biết được rằng trong lòng hắn vị trí của cô quan trọng ra sao, Louis chỉ sợ một ngày nào đó cô bé ngây thơ này sơ sảy rời khỏi tầm mắt của hắn thì lại có tai ương không lường được giáng xuống đầu.

- "Thôi được, tôi xin lỗi giám đốc".

Lúc nói những lời này trong lòng Thục Quyên cũng đang cực kỳ tức giận, rõ ràng là cô không ngại cực khổ ở lại với hắn, vậy mà không ngờ hắn lại có thể lớn tiếng quát mắng cô, hoàn toàn không để ý đến việc một cấp dưới như cô đã có lòng quan tâm đến cấp trên của mình ra sao.

Khi này Louis mới giật mình sực tỉnh mà phát hiện ra mình đã lỡ lời, nhìn thấy cô trợ lý nhỏ đang uất ức đến độ cắn môi nén nước mắt mà vội vã đi ra ngoài khiến cho hắn ngay lập tức nhanh chóng đuổi theo sau.

- "Thục Quyên, Thục Quyên..."

Đến lúc bắt kịp cô gái nhỏ đang xăm xăm bước đi, Louis liền nắm cổ tay cô kéo lại, hắn bất lực day trán, tự cảm thấy tức đến nổi bật cười, vậy mà đến lúc ngước lên nhìn cô thì cô lại tỏ ra bất cần mà quay mặt đi.

Nhóc con này là khắc tinh của hắn, chắc chắn ông trời đã phái cô xuống để kềm hãm hắn lại đây mà.

- "Được rồi, Thục Quyên, tôi xin lỗi, tôi không nên tức giận với em, chẳng qua...chẳng qua là tôi lo lắng em về trễ sẽ gặp nguy hiểm như lần trước thôi, em hiểu ý tôi không".


- "Tôi đã nói tôi không sao mà..."

- "Ok, ok, không sao thì không sao, chúng ta không tranh luận nữa nhé, tôi sẽ đưa em về".

Mấy chục năm trên đời Louis thật sự chưa từng khom lưng uốn gối với ai như thế này đâu, làm sao hắn có thể ngờ được cũng có ngày một cô bé thua mình gần cả chục tuổi lại có thể khiến cho hắn phải hạ cái tôi xuống chỉ để dỗ dành cô nàng bớt giận.

- "Không cần đâu..."

Khi này Thục Quyên mới quay mặt sang nhìn hắn, đôi mắt nai long lanh như muốn nhấn chìm sinh mệnh của người đàn ông vào đó khe khẽ cong lên:

- "Tôi bắt taxi về cũng được, giờ này vẫn còn sớm mà".

Thôi được rồi, đời này hắn nguyện chết dưới tay cô bé con đang đứng trước mặt. Louis hít sâu một hơi, lại kéo tay áo lên nhìn đồng hồ:

- "Cần gì phiền phức như vậy, đi, chúng ta tìm nơi nào đó để ăn tối trước rồi tôi sẽ đưa em về".

Nói xong còn không cho người sau lưng mình có thêm cơ hội phản kháng nào khác liền nhanh chóng rời khỏi văn phòng, hắn cứ vậy mà nắm tay Thục Quyên đi băng băng ra bên ngoài, không ngờ cảnh tượng này lại bị vài người cũng đang tăng ca vô tình bắt gặp.

Gần đây, sự xuất hiện đột ngột của cô trợ lý nhỏ xinh đẹp trong công ty đã khiến cho nhân viên ở nơi này nổ ra nhiều cuộc tranh luận, những trận khẩu chiến không hồi kết kéo dài suốt giờ nghỉ trưa.

Ban đầu, sự xoi mói chỉ xuất phát từ những nhân viên nữ thường nhìn cô bằng ánh mắt ghen ghét, thế nhưng lâu dần, sau khi đám người nhân viên nam luôn vây quanh Thục Quyên lần lượt bị cô từ chối khéo thì lời bàn tán dần lan ra trên diện rộng.

Kẻ ghét thì nhiều, người thương lại ít, vậy nên đa phần những thông tin lan truyền khắp các phòng với nhau chính là trợ lý mới dùng nhan sắc của mình đi quyến rũ giám đốc mới bò được đến vị trí này, nếu không thì một oắt con vừa ra trường làm sao lại có thể sừng sừng đứng ở nơi mà bao nhiêu đối thủ nặng ký hơn vẫn bị loại.

Hoặc chẳng hạn như phía sau cô là cây to gió lớn, một thế lực hùng mạnh nào đó sẵn sàng chống lưng.

Bằng không nữa thì được vị đại gia nào đó gửi gắm, cầm chắc tấm bằng tốt nghiệp khóa đào mỏ trong tay lại còn sợ gì không có cơm ăn.

Tóm lại, những tin đồn xoay quanh Thục Quyên chẳng có cái gì là tốt đẹp, mặc dù không có bằng chứng nào có thể chứng minh cho toàn bộ lời đồn thổi xấu xa ấy là sự thật nhưng buồn cười ở chỗ là ai nấy cũng đều tấm tắc cảm thán khi nghe được những thông tin này.

Người ta chỉ muốn tin vào những gì mà họ muốn, còn thực hư ra sao lại chẳng mấy ai thèm quan tâm.

Ngay cả hậu quả sau cùng mà nó để lại có ảnh hưởng nặng nề hay không cũng sẽ bị bọn họ cố tình bỏ ngõ.

Hóng chuyện là chính, hả hê là mười.

Cứ thế, câu chuyện ẩn khuất về cô trợ lý nhỏ đã bị sự bịa đặt của những kẻ giấu mặt đẩy lên cao trào, đến nỗi mà Thục Quyên đi đến đâu cũng sẽ bị người ta dòm ngó đến đó.

Đặt suất cơm trưa của mình xuống bàn, Thục Quyên giả vờ như không để ý mà cúi đầu lau muỗng đũa. Nhà ăn ở công ty vào khoảng thời gian nghỉ trưa luôn chật kín người, vậy mà giờ đây cả một chiếc bàn dài thượt thế này lại chỉ có một mình cô ngồi ở đó.

Làm sao Thục Quyên có thể không biết những gì mà bọn họ xì xào sau lưng cô, thậm chí, cô còn tận tai nghe được những chuyện bịa đặt gớm ghiếc về bản thân mà nhóm nhân viên nữ đã kể cho nhau trong nhà vệ sinh, hay cả những lời đồn thổi về mối quan hệ giữa cô và cấp trên của mình cũng bị đám nhân viên nam mang ra làm tiêu đề bàn tán. Cô không hiểu, tại sao bọn họ lại có thể đối xử với người khác như vậy.

Thục Quyên đã từng cho rằng đó là do bọn họ chưa từng tiếp xúc với cô, chưa từng thấy được năng lực thực thụ và những cố gắng mà cô mang lại, chưa từng trải qua sức ép nặng nề mà cô đang phải đối mặt, chỉ cần cô không từ bỏ, vậy thì một ngày nào đó mọi người sẽ có thể nhìn lại và tự mình đưa ra nhận xét đúng đắn về giá trị của bản thân cô.

Nhưng rồi cuối cùng Thục Quyên cũng muộn màng nhận ra, không phải là bọn họ không để ý, mà là bọn họ cố tình phớt lờ.

- "Đi làm hay đi chơi mà ăn diện dễ sợ".

- "Em thì biết gì, người ta được ngồi cùng tầng với giám đốc, đâu có giống như mình, không ăn diện thì làm sao giám đốc để ý được".


- "Haizzz, mấy ông thấy chưa, đừng có tưởng trong công ty có thêm nhân viên nữ thì mấy ông có cơ hội nha, người ta leo lên được tới đây thì cũng phải lên xuống với biết bao nhiêu người rồi đó, làm gì tới lượt mấy ông".

- "Áo thì mỏng, váy thì ngắn, mặt thì phấn son dày cộm, mấy ông có tiền để lo cho người ta được như vậy không".

- "Nè nè nè, đừng có nói bậy bạ nha, coi chừng người ta đi thưa lại với giám đốc là mấy người mất việc ráng chịu đó".

- "Ờ ha, người ta mà muốn gì thì cứ lên giường rồi rỉ tai là được, có cái mặt đẹp như vậy thì dại gì không tận dụng".

Thục Quyên siết chặt chiếc cán muỗng trong tay khi nghe thấy những lời cạnh khóe của nhóm nhân viên đang ngồi sau lưng nói về mình, rõ ràng bọn họ biết có sự hiện diện của cô ở đây nên mới cố tình lớn tiếng như vậy, thậm chí, mấy người đó còn sợ cô nghe không rõ mà càng nhấn nhá cho to hơn.

Hương vị thơm ngon của đồ ăn trong miệng bỗng chốc trở nên mặn đắng, sự chát chúa lan tràn trong cuống họng làm Thục Quyên như nghẹn lại, cô bất lực buông muỗng đũa trong tay, nặng nề đứng dậy rời khỏi nơi này trước khi bản thân không thể kềm chế được.

Thời sinh viên hoa mộng, Thục Quyên luôn mơ tưởng đến một ngày được tự do làm việc trong môi trường công sở chuyên nghiệp, mỗi khi nhìn thấy những người nhân viên có thể tự tin ngẩng cao đầu ra vào công ty là trong lòng cô lại không ngừng trào dâng cảm giác ngưỡng mộ, thế mà đến lúc được tự mình trải nghiệm thì Thục Quyên mới ngỡ ngàng phát hiện những huyễn cảnh ấy đã che lấp đi hiện thực tàn khốc, chẳng có sự thân thiện cùng nhiệt huyết tuổi trẻ nào ở đây cả, chỉ có sự khắc nghiệt giữa những cá thể vì vẫy vùng trong xã hội mà không ngừng dùng thủ đoạn để loại bỏ đối thủ của mình.

- "Xì, đúng là cái đồ đỏng đảnh, mới nói có chút đã chịu không nổi".

Một nữ nhân viên sau khi thấy Thục Quyên vừa đi ngang qua liền bĩu môi tỏ vẻ coi thường, nét mặt khinh khỉnh hất lên trời của cô ta còn chưa hả hê được bao lâu thì đã vội vã cúi xuống, ngay cả đám người vừa sôi nổi tham gia vào cuộc vui ban nãy cũng bỗng chốc im bặt rồi trở nên căng thẳng, thì ra bọn họ vừa vô tình chạm phải ánh mắt lạnh lùng của vị giám đốc đang đứng ở gần đó, không biết hắn đã đến đây từ khi nào, liệu có nghe được hết những gì mà bọn họ vừa nói hay không. Thế là chẳng ai bảo ai, người nào người nấy cũng cặm cụi ăn phần cơm trưa của mình mà không dám phát ra bất kỳ một âm thanh nào khác.

Trên sân thượng, cô gái nhỏ ngồi nép vào một góc cúi đầu rơi lệ, đôi mắt biết cười thấm đẫm hơi sương chực trào những dòng nước mắt. Một cơn gió mạnh thổi qua, mang theo tiếng thở dài của người đàn ông đột ngột xuất hiện.

- "Đói bụng không?"

Louis hơi nhíu mày, hắn quỳ một chân xuống trước mặt cô, trong tay còn cầm theo một phần thức ăn đã được chuẩn bị sẵn.

- "Ăn xong trước đi đã rồi khóc tiếp".

Vừa nói, người đàn ông vừa mở nắp hộp đựng cơm, hương thơm ngào ngạt tỏa ra theo làn khói mỏng vô tình đánh thức chiếc bụng đói của cô kêu lên mấy tiếng.

- "Cái này..."

Thục Quyên đỏ mặt nhận lấy hộp cơm từ tay Louis, nhìn hạt gạo trắng nõn nở bung cùng với mấy món ăn nóng hôi hổi được sắp xếp chỉn chu theo từng tầng riêng biệt thì cô cũng có thể đoán được đây là phần ăn dành riêng cho hắn.

Ngẩng đầu dậy, Thục Quyên hướng đôi mắt sưng húp về phía người đàn ông trước mặt một cách khó hiểu, chiếc muỗng inox được hắn dúi vào tay đã trở nên lạnh buốt. Cô ngơ ngác nhìn hắn rồi lại nhìn xuống thứ mà mình đang cầm, vẻ mặt ngốc ngếch đến nỗi làm cho Louis không nhịn được mà bật cười.

- "Em mau ăn đi, đồ ăn nguội rồi sẽ không ngon đâu".

Bàn tay người đàn ông rất muốn đưa lên để xoa đầu cô gái nhỏ, thế nhưng lý trí trong hắn lại đè nén cảm xúc nhất thời này lại, buộc hắn không được có thêm bất kỳ hành động khiếm nhã nào với người trong lòng.

Ngồi xuống bên cạnh Thục Quyên, hắn không ngại áo vest sẽ dính phấn hóa mà dựa lưng vào tường, đôi chân dài một co một duỗi, tay buông thõng trên đầu gối, hai mắt nhắm hờ rồi ngửa đầu ra sau.

- "Giám đốc..."

Thục Quyên khụt khịt mũi nhẹ nhàng gọi một tiếng, trong lòng bỗng dưng lại cảm thấy phức tạp vô cùng.

- "Suỵt!"

Louis nghe tiếng mèo kêu của cô mà tim như bị gãi ngứa, hắn vẫn không mở mắt, chỉ đưa tay ra hiệu cho cô đừng làm ồn.


- "Em ăn cho xong đi rồi muốn nói gì thì nói".

Còn để Thục Quyên dùng giọng nũng nịu này nói thêm bất kỳ lời nào thì hắn sẽ chết mất thôi, hai tiếng "giám đốc" vừa nãy cũng đã đủ để Louis hồn siêu phách lạc rồi, nếu không kịp thời ngăn lại, hắn không dám chắc bản thân đủ tỉnh táo để có thể kềm chế con thú trong mình.

Thấy vậy, Thục Quyên cũng không dám tiếp tục lên tiếng, cô ngoan ngoãn cúi đầu tập trung ăn phần cơm trên tay, nào biết có người đang len lén ngắm nhìn gương mặt ngô nghê của bản thân mà đáy lòng như tan chảy.

Đóa hoa nhỏ đáng thương của hắn.

Không biết có phải vì đây là phần cơm cao cấp được chuẩn bị riêng cho hắn hay không mà Thục Quyên ăn thấy rất ngon miệng, nhưng dù vậy thì cô cũng chỉ ăn hết phần cơm do mình đã chia ra, hai phần còn lại vẫn nằm nguyên vẹn trong hộp.

- "Giám đốc, tôi ăn xong rồi".

Louis mím môi lười biếng mở mắt, giả vờ như vừa mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, dù cho từ nãy đến giờ vẫn luôn âm thầm quan sát cô trợ lý của mình.

- "Ăn xong rồi à?"

Nhìn vào phần cơm còn lại trong hộp, Louis không khỏi nhíu mày:

- "Sao vẫn còn nhiều như vậy?"

Gương mặt của người con gái hơi ửng đỏ, cô bối rối cắn môi, ngại ngùng nói:

- "...Giám đốc, phần cơm này là của anh có đúng không?"

Nghe cô hỏi, Louis không đáp mà chỉ hơi nhướng mày, sau quãng thời gian ngắn làm việc cùng với hắn, Thục Quyên cũng kịp thời đọc hiểu được biểu hiện này của giám đốc mình có nghĩa là "muốn gì nói mau".

Vậy nên cô lại tự giác tiếp tục:

- "Cảm ơn giám đốc đã nhường suất ăn của anh cho tôi, nhưng mà tôi thật sự đã no rồi, phần cơm trong hộp này tôi còn chưa có đụng đến đâu, cho nên là..."

- "Ăn đi".

Còn không kịp để Thục Quyên trình bày Louis đã nhanh chóng cắt ngang lời cô, hắn không muốn dài dòng với cô nàng này bèn nhắm mắt lại vờ như không để ý.

Đột nhiên Thục Quyên chợt cảm thấy vô cùng ấm ức, cô đóng nắp hộp cơm lại, bướng bỉnh đẩy về phía hắn:

- "Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, giám đốc còn không mau ăn thì sẽ không kịp đâu".

Ấy thế mà người ngồi bên cạnh vẫn chỉ nhẹ nhàng lên tiếng:

- "Em mau ăn cho hết đi".

- "No!"

Vừa dứt lời, Thục Quyên liền thấy người đàn ông mở mắt ra nhìn cô, hắn ngồi thẳng lưng dậy, một tay gác trên đầu gối đang co lên rồi híp mắt cười:

- "Hay quá ha, sao lúc bị người khác bắt nạt em không làm mình làm mẩy vậy đi".

Ngay tức khắc, những lời của Louis đã khiến cho Thục Quyên phải sững người, khi nghe hắn nói cô mới bất ngờ nhận ra rằng không hiểu sao chỉ những lúc đứng trước người đàn ông này bản thân mới to gan lớn mật như vậy, cảm giác như hắn sẽ không bao giờ làm hại đến cô, cũng sẽ không vì cô gây sự mà tỏ ra khó chịu, ít nhất là đến thời điểm hiện tại Thục Quyên vẫn chưa thấy được những biểu hiện đó.

Rồi cũng chỉ đến đây thôi, ẩn tình sâu xa hơn thì Thục Quyên hoàn toàn không nghĩ đến, nhưng nếu để người đàn ông bên cạnh biết được điều này hẳn là hắn sẽ phải tức đến hộc máu mất thôi.

- "Tôi đâu có làm mình làm mẩy".

Thục Quyên nghe xong thì chột dạ cúi đầu nhìn đi chỗ khác, gương mặt trắng nõn bị khí lạnh làm cho tái nhợt trông đáng thương vô cùng, nếu không phải vẫn còn sót lại chút tỉnh táo thì có lẽ Louis đã bổ nhào đến mà ôm chặt lấy cô bé trước mặt để điên cuồng cắn nuốt rồi.


- "Đúng, em chỉ không làm mình làm mẩy với người khác thôi, còn với tôi thì có đúng không?"

Giống như không nhìn thấy vẻ mặt đang cau lại của cô, Louis vẫn lớn tiếng trêu chọc:

- "Thấy chưa, thấy chưa, em đang khó chịu với sếp của mình kìa".

- "Không có mà".

- "Có, là do em không thấy thôi".

- "Không phải".

- "Đúng là vậy rồi".

- "Giám đốc, anh không được nói dối".

- "Em đang thái độ".

- "..."

Sau một hồi tranh luận, cuối cùng Thục Quyên cũng bị Louis chọc cho hai mắt ửng hồng, cô giận dỗi cắn môi, chiếc mũi nhỏ khẽ cau lại mà quay mặt đi chỗ khác.

Đột nhiên, một cảm giác nhồn nhột quét nhẹ qua vành tai làm cô giật mình mà bật cười thành tiếng.

- "Giám đốc, anh vừa làm gì vậy?"

Thục Quyên cẩn trọng vịn chặt lỗ tai, cô tò mò tìm kiếm xung quanh người hắn thứ vừa khiến cho mình bị phục kích bất ngờ.

- "Cái gì? Tôi có làm cái gì đâu?"

Louis giả vờ tỏ ra ngơ ngác, ấy thế mà một tay đang vòng ra sau lưng lại cố tình giấu đầu hở đuôi rồi ngoe nguẩy cho cô bắt gặp.

- "Đó, tôi thấy rồi nhé!"

- "Đâu, thấy gì, làm gì có đâu!"

- "Trong tay giám đốc, tôi thấy rồi mà".

- "Không, em nhìn nhầm rồi".

- "Đây mà, đây nè!"

Tránh trái tránh phải, bọn họ trong lúc đùa giỡn cứ vô tư một người đuổi một người né, tiếng cười khanh khách của người con gái vang lên, thế rồi cho đến lúc đầu mũi của cả hai bất ngờ chạm sát vào người đối diện thì mới ngỡ ngàng phát hiện, không biết giữa bọn họ đã rơi vào tư thế mờ ám này từ lúc nào.

Louis vẫn còn ngồi dựa lưng vào tường, một tay hắn vẫm nắm chặt giấu ở đằng sau, tay còn lại đặt trên lưng cô gái nhỏ đang quỳ sát vào người hắn, nhưng đó vẫn chưa là gì so với tình thế khó nói của Thục Quyên, trong khi hai chân cô hơi tách ra để kẹp giữa hai bên chân Louis thì đôi cánh tay trắng nõn đã ôm lấy bờ vai dày rộng của người đàn ông từ bao giờ, hơi thở nồng ấm đan chặt vào nhau, đôi môi của cả hai đã gần đến mức Louis dường như có thể cảm nhận được sự mềm mại mà cánh môi hồng thắm của cô gái nhỏ mang lại.

Và dường như là ma xui quỷ khiến, chẳng biết ai là người đưa đường dẫn lối khiến cho một nụ hôn nồng say đã phát sinh giữa hai người họ.

Khi sự ấm áp dần lan tỏa, cơ thể nóng bừng đến phát sốt bỗng dưng xuất hiện những dòng điện nổ tí tách. Từng luồng hơi thở hòa lẫn vào nhau, cảm giác ướt át xâm chiếm từng ngóc ngách kín đáo.

Chờ cho đến lúc Thục Quyên bừng tỉnh mà vội vã rời khỏi người giám đốc thì Louis vẫn còn đang chìm đắm trong sự luyến tiếc của mật ngọt đê mê vừa rồi, hắn liếm môi, ánh mắt đỏ ngầu vì dục vọng.

Như kẻ trộm gặp phải chủ nhà, cô gái nhỏ lúng túng quay mặt đi nơi khác, trái tim đập mạnh làm cho hơi thở gấp gáp không cách nào điều tiết được như cũ.

Đột nhiên, một cành cỏ lau từ đâu hiện ra trước mặt, giọng nói trầm khàn của người phía sau vang lên bên tai:

- "Thục Quyên đã hết buồn chưa?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận