"Gạt ngươi đó."
***
Khương Hành nói vào cung thì lập tức vào cung, chẳng do dự xíu nào. Chỉ khổ cho chú ngựa vừa mới ăn cỏ xong, chưa đánh được giấc nào, vừa mới vào chuồng lại bị dắt ra ngoài. Thẩm Chỉ và chú ngựa ngập tràn nước mắt nhìn nhau, như thể thấy được chính mình qua đối phương.
A Cửu đã chuẩn bị xong xe ngựa, nháy mắt với Thẩm Chỉ tràn đầy vẻ mệt nhoài, Thẩm Chỉ đáp lại bằng nụ cười dịu dàng. Khương Hành chẳng nói chẳng rằng nhìn hành động của hai người rồi mới nói: "Thẩm Tĩnh Hạc, ngươi đánh xe."
Thẩm Chỉ ngây người: "Hạ quan chưa từng..."
"Nghe nói Thẩm công tử tinh thông lục nghệ."
Thẩm Chỉ: "..."
Phiền thật, chuyện điện hạ người nghe nói sao mà nhiều quá vậy.
Ước muốn được nghỉ ngơi trên xe ngựa một cách bình yên của Thẩm Chỉ đã tan thành mây khói. Nhưng may thay tâm trạng Thẩm Chỉ khá tốt, sau khi "ngoan ngoãn" dìu vị chủ tử cao quý đáng lý không cần dìu lên xe thì mình cũng lên theo.
Trong sáu loại nghệ thuật, "đánh xe ngựa" là cái mà Thẩm Chỉ không giỏi nhất, bởi vì y lười.
Đường ở kinh thành rộng rãi, bằng phẳng, lại vào lúc nửa đêm, cho nên Thẩm Chỉ đánh xe ngựa cũng tính là khá êm, chưa đến mức gây ra sự cố nào cả. Tuy nói là thị vệ cận thân, Khương Hành lại chỉ dắt theo A Cửu và một Thẩm Chỉ vô dụng. Thẩm Chỉ nheo mắt cảm nhận cơn gió lạnh phả vào mặt, thầm nghĩ, có lẽ công chúa điện hạ thật sự không muốn đem theo người ra ngoài, chỉ là nàng đang thiếu một tên phu xe mà thôi. Xe ngựa cứ thế lộc cộc trên con đường lớn rộng rãi của kinh thành, chốc đã đến gần hoàng thành.
Cẩm Y vệ chủ yếu phụ trách việc canh gác và tuần tra bên trong hoàng thành, cho nên ban sáng Vệ Thích Chi lại chạy ra bên ngoài là việc vô cùng khó hiểu. Thẩm Chỉ liếc nhìn đội quân đang tuần tra, sau đó lấy ngọc bội của Khương Hành đưa qua. Tướng quân dẫn đầu tiếp lấy, xem xét một lát, vẻ mặt có hơi "kỳ dị": "Hóa ra là... Hàm Ninh công chúa điện hạ. Gần đây hoàng thành nghiêm ngặt, mời điện hạ dời gót xuống xe."
Trong xe ngựa truyền ra tiếng "ừ" lạnh nhạt, Khương Hành vén rèm lên để lộ những ngón tay thon dài, trắng nõn dưới lớp cổ tay áo màu xanh lơ mềm mại, trông đẹp vô cùng.
A Cửu bước xuống trước để dìu lại bị nàng khẽ đẩy ra, công chúa điện hạ tự mình bước xuống xe. Nàng đội đấu lạp, tấm vải trắng rũ xuống nên chẳng nhìn rõ khuôn mặt. Vầng trăng sáng phủ lên nửa người của nàng, âm trầm và lạnh lẽo. Tất cả mọi người đều không tự chủ được mà nhìn đến tấm vải trắng ấy, muốn nhìn rõ khuôn mặt bên trong đó là đẹp hay xấu. Vậy mà chẳng ai chú ý đến vóc người cao hơn của nàng.
Khương Hành để lại A Cửu ở bên ngoài chờ đợi, còn mình thì cùng Thẩm Chỉ thuận lợi đi vào bên trong hoàng thành. Vừa đi qua một cái cửa lớn, Thẩm Chỉ liền trông thấy quan nội thị cúi người đứng đợi bên cạnh đã lâu. Nhìn thấy hai người bước vào, kẻ đó vội vàng cúi người hành lễ: "Thần tham kiến Hàm Ninh công chúa. Hoàng thượng đã đợi rất lâu rồi. Mời."
Lúc nhỏ, Thẩm Chỉ đã từng theo cha "chạy nhảy" trên quan trường vài lần, khi tham gia yến tiệc trong cung thường nhìn thấy quan nội thị này. Thẩm Chỉ đoán rằng, đây có lẽ là người đã theo hầu hoàng thượng rất lâu, khuôn miệng xinh đẹp nở một nụ cười ôn hòa, xem như hành lễ với vị nội thị đó. Nội thị sững người, nụ cười thêm vài phần thân thiết, vừa dẫn đường vừa quay đầu nhìn Thẩm Chỉ: "Điện hạ, vị bên cạnh người... là đại công tử của nhà Binh bộ Thượng thư?"
Khương Hành lạnh lùng "ừ".
Nội thị cười với Thẩm Chỉ, khi ngoảnh đầu lại tựa như không để ý đến mà tiếp tục nói: "Những ngày gần đây thời tiết oi bức, tâm trạng của hoàng thượng không tốt. Điện hạ hiếm lắm mới vào cung một lần, xin đừng trách lão thần nhiều chuyện, người phải dỗ dành hoàng thượng vui vẻ một chút."
Nói là "dỗ", với khuôn mặt lạnh tanh này của Khương Hành không khiến cho hoàng đế tức giận đã là tốt lắm rồi. Vị quan nội thị này là đang ám chỉ ngầm cho Khương Hành. Hầu hết hoạn quan sẽ thờ ơ với người khác, nhưng khi có được một chút tôn trọng và ý tốt từ ai đó, họ sẽ đối xử với người đó tốt hơn một chút.
Thẩm Chỉ bấu lấy tay áo, cười mà không lên tiếng.
Khương Hành nhìn về Thẩm Chỉ như cười mà lại không. Dáng vẻ "nho nhã lịch sự", "ôn tồn lễ độ" của Thẩm Chỉ khi nãy lại quay về cái vẻ mê man muốn ngủ, sống không bằng chết. Cảm nhận được cái nhìn đến từ vị chủ tử của mình, y dường như không muốn sống mà còn để lộ ra nụ cười đắc ý vài phần trong đó. Khương Hành nhìn y, bỗng cảm thấy có hơi ngứa ngáy, con thú hoang đã bị giam giữ ở tận đáy lòng tựa hồ muốn phá vỡ sự trói buộc xông ra ngoài. Hít một hơi thật sâu, nàng lại chuyển dời tầm mắt, đáy mắt khi nãy còn đang gợn sóng cũng đã bình lặng trở lại.
Khi đến được điện Mậu Cần, thời gian cũng khá muộn. Xung quanh yên ắng, thỉnh thoảng sẽ có tiếng cọ xát giữa chui đao và cổ tay áo của Cẩm Y vệ đi tuần qua.
Sau khi tiến vào điện hành lễ theo quy củ, Thẩm Chỉ vẫn luôn cúi thấp đầu, phải một lúc lâu mới nghe được hoàng thượng đang ngồi phía trên mở "kim khẩu": "Đứng dậy cả đi."
Không đợi Khương Hành nói, hoàng đế đã chủ động hỏi: "Hôm nay ra ngoài đã gặp phải thích khách?"
Khương Hành gật đầu, mấp máy môi: "Vâng."
"Có bị thương không?"
"Bẩm phụ hoàng, có thị vệ bảo vệ bên cạnh, nhi thần không chút tổn hại."
Thẩm Chỉ vẫn đang suy nghĩ bầu không khí giữa hai cha con này sao mà kỳ lạ đến vậy, chẳng giống với lời đồn trên phố "bệ hạ lúc nào cũng nâng niu Hàm Ninh công chúa trong lòng bàn tay" một chút nào, liền cảm nhận được một ánh nhìn uy nghiêm rơi trên người mình. Lập tức Thẩm Chỉ nghe thấy hoàng thượng nói: "Đại công tử nhà Thẩm Thượng thư? Ngẩng đầu lên cho trẫm xem nào. Thượng thư đại nhân hiếm lắm mới cầu xin trẫm, không ngờ đại công tử của ông ta thật sự là nhân tài văn võ song toàn.".
||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||
Không... hoàng thượng, người hiểu lầm rồi.
Thẩm Chỉ cúi đầu điều chỉnh lại nét mặt, khấu đầu bái lạy rồi mới ngẩng mặt lên: "Vi thần tham kiến bệ hạ."
Thân hình người đàn ông trung niên ngồi trên ngai vàng có phần gầy gò nhưng lại có một đôi mắt hổ sáng ngời cùng hàng chân mày kiếm mi mang theo hào khí uy nghi, và chẳng thể phân biệt được hỉ nộ ái ố từ khuôn mặt đó. Khí chất cao quý ở Khương Hành có lẽ được kế thừa từ hoàng đế, như hai giọt nước.
Thẩm Chỉ không có gan mà nhìn chằm chằm khuôn mặt của hoàng thượng nên chỉ ngước nhìn một chút rồi lại cụp mắt xuống, trưng ra dáng vẻ ngoan ngoãn lễ phép.
Hoàng đế cười nói: "Quả nhiên là khôi ngô tuấn tú, văn nhã lễ độ."
Thẩm Chỉ lại vái lạy một cách khiêm tốn, im lặng mà giả chết.
Nhưng đường nét trên khuôn mặt của vị chủ tử bên cạnh lại không giống thánh thượng cho lắm, có lẽ nàng giống mẹ hơn. Thế nhưng mẫu phi của Hàm Ninh công chúa và Chiêu Vương là ai? Thẩm Chỉ thầm chau mày, trực giác của y cho biết, đây là chuyện rất quan trọng.
Tuy rằng tâm hồn không còn ở đây nữa nhưng Thẩm Chỉ lại che giấu vô cùng tốt, hoàng thượng cũng không nhìn y thêm lần nào nữa, ánh mắt lại dời tới chỗ Khương Hành. Hoàng đế cất lời, nhưng giọng điệu lại chẳng giống như người cha đang nói chuyện với con gái của mình: "Tổng kỳ chặn thị vệ trong phủ lúc sáng đã bị đem ra đánh, sau đó thả cho quay về nhà nghiền ngẫm lỗi lầm rồi."
Khương Hành khom người: "Tạ ơn phụ hoàng đã làm chủ cho nhi thần."
Hoàng thượng "ừ" một tiếng, tay gõ nhẹ lên bàn, một lúc lâu mới nói tiếp: "Có nhận ra là thích khách nơi nào không?"
Khương Hành gật đầu, thoắt quỳ xuống đất; Thẩm Chỉ cũng chỉ có thể cam chịu mà quỳ theo. Vẻ mặt Khương Hành vẫn bình thản như cũ, nhưng lại có chút run rẩy: "Bẩm phụ hoàng, đám thích khách ngày hôm nay... đều đã bị cắt lưỡi hết." Bàn tay đang gõ của hoàng đế cũng thoáng chựng lại.
Khương Hành chầm chậm ngẩng đầu, trong đôi mắt ấy chẳng biết là nước mắt hay màu đỏ của máu: "Chiêu thức của bọn họ giống hệt với đám người của bốn năm trước."
Vẻ mặt của hoàng đế dường như không được tốt lắm, đoạn đập mạnh lên bàn khiến cho nghiên mực và trúc thư đều rung theo. Vị quan nội thị bên cạnh lập tức dâng trà lên: "Mong người bớt giận."
Khương Hành lặng lẽ dập đầu một cái, dáng vẻ trông đáng thương lại có phần mảnh mai, ốm yếu. Thẩm Chỉ trợn mắt, nhìn bóng lưng của công chúa điện hạ chẳng có chút nào gọi là đáng thương và gầy yếu cả, chợt nghĩ đến khí thế lạnh lùng, dứt khoát khi dùng kiếm giết người vào ban sáng của Khương Hành, Thẩm Chỉ chỉ có thể: "..."
Dòng dõi hoàng thất các người, thủ đoạn sâu thật đó.
Vì đã quên đi rất nhiều chuyện, nên Thẩm Chỉ chẳng hiểu được hai người họ đang nói cái gì với cái gì, hoàn toàn mờ mịt. Sau khi nhấp ngụm trà, cơn giận dữ của hoàng thượng cũng đã dịu lại, vẻ mặt vẫn thâm trầm như trước: "Há có cái lẽ ấy à? A Anh không cần lo lắng, phụ hoàng sẽ không để con phải chịu tủi thân."
Khương Hành lạnh nhạt đáp lời: "Phụ hoàng, người quên rồi. Nhi thần đã đổi tên từ rất lâu, dùng tên của Hành ca, thay huynh ấy sống tiếp."
Vẻ mặt hoàng đế chăm chú, nhìn Khương Hành một lúc lại lắc đầu: "Trung Hành, lập tức truyền chỉ huy của Bắc Trấn phủ ty vào đây."
Quan nội thi khom người, lui khỏi đại điện.
Thánh thượng cao cao tại thượng im lặng một hồi, bàn tay lại bắt đầu vô ý thức gõ lên bàn: "Cũng muộn rồi, thân thể con có bệnh, quay về trước đi."
Khương Hành đáp lời, cùng với Thẩm Chỉ rời khỏi điện Mậu Cần, đồng thời từ chối việc dẫn đường của viên nội giám có chức tước nhỏ hơn. Đi được một đoạn, nhân lúc xung quanh không có ai, Khương Hành mới quay đầu nhìn Thẩm Chỉ: "Dường như ngươi rất muốn cười phải không?"
Khóe miệng Thẩm Chỉ cong lên, ôn hòa nói: "Không dám."
"Vậy tức là muốn rồi."
Thẩm Chỉ: "..."
Thẩm Chỉ nghĩ bụng, điện hạ chẳng đáng yêu xíu nào cả.
Quay đầu nhìn cảnh nội cung nhưng chẳng phải là khung cảnh liên tục xuất hiện trong mơ, Khương Hành ẩn ý nói: "Muốn cười thì cứ cười, vốn dĩ nó rất đáng cười."
Thẩm Chỉ không biết nên nói gì cho phải, nghiêng đầu nhìn nàng một lát, sau đó y như lời nói mà rũ mắt cười.
Khương Hành nhìn y "ngoan ngoãn" như vậy, chẳng hiểu sao lại rất muốn bắt nạt y, mà Thẩm Chỉ lại không biết được ý định trong lòng của vị điện hạ sắc mặt thâm trầm nghiêm nghị kia. Hai người một trước, một sau cứ đi như thế một hồi lâu, Thẩm Chỉ bỗng ngừng bước, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen huyền được khảm lên đó là vô số những vì tinh tú, y nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ, không phải người nói đêm nay sẽ có mưa ư?"
Bước chân Khương Hành cũng dừng lại. Thẩm Chỉ nhìn nàng chầm chậm quay đầu, trong một khoảnh khắc nào đó, khuôn mặt thanh thuần, xinh đẹp ấy như thể nở một nụ cười đầy chế nhạo, nháy mắt lại biến mất. Giây kế tiếp, công chúa điện hạ vẫn là vẻ mặt bình thản, nghiêm nghị, điềm tĩnh nói: "Gạt ngươi đó."
Thẩm Chí bày tỏ: "..."
Khoảng thời gian còn lại, Thẩm Chỉ đều vì chuyện vừa mới về tới hậu viện còn chưa kịp đánh một giấc thì bị lừa tới đây mà xoắn xuýt mãi. Đợi đến khi nhìn thấy A Cửu đang ngon giấc ở nơi cũ, Thẩm Chỉ đột nhiên tỉnh ngộ. Khương Hành quá rộng lượng đối với y rồi, đến mức y sắp quên mất thân phận giữa mình và Khương Hành quá chênh lệch nhau. Cho dù Khương Hành có gạt y hay không, bản thân mình đang là thị vệ cận thân của công chúa điện hạ, công chúa nói một tiếng cho dù lên núi đao, xuống biển lửa y cũng không từ nan. Nhận thức muộn màng này của Thẩm Chỉ khiến cho một người vốn quen khoan thái như y lại có chút buồn bực. Y có thể cầm lên được bỏ xuống được, nhưng lại không thể chịu được việc luôn bị quản chế mọi lúc mọi nơi, lúc này đây, y lại bắt đầu nghĩ đến chuyện làm sao có thể rời khỏi phủ công chúa.
Không biết đến dự tính trong lòng Thẩm Chỉ, Khương Hành quay đầu nhìn y - người có thể "Nằm thời lấy đất làm giường / Lấy trời làm chiếu, lấy sương làm màn" - buồn ngủ đến nỗi như sắp ngã cả ra đất, lo lắng rằng có khi mình sẽ phải đi tìm ngự y nếu cứ để Thẩm Chỉ đánh xe ngựa trở về, liền bảo A Cửu tới thay. A Cửu nhẫn nhục chịu khó nhìn hai người bọn họ một lượt, lặng lẽ đánh xe ngựa quay về phủ công chúa.
Vốn dĩ Thẩm Chỉ muốn biểu hiện bản thân không lười đến mức gặp đâu ngủ đấy, nhưng dựa vào thành xe lắc lư một hồi thì y không kìm được mà chợp mắt, hàng mi đen láy rũ xuống phủ bóng đen lên đôi mắt ấy. Trong lúc mơ màng, Thẩm Chỉ lờ mờ cảm nhận được dường như có một thứ gì đó vừa ấm áp vừa lành lạnh chạm lên mặt y. Y là một người vô cùng kiên nhẫn, nhịn được một lúc thì lại cảm giác bàn tay đó quá đáng hơn - thậm chí còn mân mê khuôn mặt mình, có muốn nhịn cũng không nhịn được. Thẩm Chỉ mở mắt muốn xem là ai đang giở trò nhưng lại bắt gặp một đôi mắt đen láy.
Thẩm Chỉ: "..."
Khương Hành: "..."
Thẩm Chỉ nghiêm mặt, nhẹ giọng nói: "Điện hạ...?"
Khương Hành rút tay về xem như chưa có gì xảy ra rồi gật đầu: "Đến rồi."
Xuống xe ngựa rồi, Thẩm Chỉ vẫn không kiềm được mà nhìn Khương Hành thêm vài lần: "Điện hạ, khi nãy người..."
Khương Hành mặt không đổi sắc: "Khi nãy ta như thế nào?"
"Không có gì cả...", đột nhiên một ý nghĩ xẹt qua trong đầu Thẩm Chỉ. Giận mình tự đa tình mà thôi, vị chủ tử này, không lẽ lại thèm thuồng nhan sắc của y ư?
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Hành: Ừm, thèm sắc đẹp của ngươi đó, ngươi thì sao?
Thẩm Chỉ:...