Nàng Công Chúa Cao Một Mét Tám

Trên tranh vẽ một người.

Động tác Khương Hành thoáng dừng lại: "Đây là..."



***

Chưa đến gần thì Thẩm Chỉ đã nghe thấy gã háo sắc nào không tiếc mạng mình đang chòng ghẹo Khương Hành.

"Cô nương nhà ai vậy ta? Trông trắng nõn lại mỹ miều như thế, hay là đi theo ông đây được không?"

Thẩm Chỉ dừng bước, bây giờ mới nhìn rõ cái vị xưng là "ông đây" còn thấp hơn Khương Hành một cái đầu, gã còn đang ngẩng đầu trêu chọc nàng. Khung cảnh này tương đối thú vị...

Khương Hành khoanh tay, khuôn mặt không chút cảm xúc từ trên cao cúi xuống nhìn gã, mà gã thì lại ngước mặt lên, nói thầm một câu: "Ăn cái gì vậy trời, sao cao thế..."

Thẩm Chỉ không kiềm được bật cười. Nếu con mắt của gã tốt một chút lẽ ra nên nhìn thấy vị cô nương mà gã đang đùa giỡn không chỉ cao hơn gã mà còn mang theo kiếm. Tiếc là bọn háo sắc từ trước đến nay hầu như đều dốt hơn người bình thường, trông sắc mặt của Khương Hành có thể dùng cụm từ "muốn giết người" để hình dung, thế mà tay gã còn muốn sờ soạn người ta. Sau đó, bàn tay gã bị bắt lấy.

Thẩm Chỉ híp mắt, tóm tay gã xong lại khẽ cười: "Vị lão gia đây, xin tự trọng."

Gã tức đến mức "người teo lại còn khúc". Rõ là người gã cũng thuộc dạng tráng kiện nhưng lại không giằng ra khỏi chàng trai trông vẻ nho nhã trước mặt này, tức khắc nổi nóng: "Tên thư sinh nghèo nhà ai đây hả! Bớt lo chuyện bao đồng!"

Thẩm Chỉ nhẹ giọng đáp: "Tại hạ nhà ở kinh thành, nguyên quán cũng ở kinh thành. Sư tăng Thích Đạo Nguyên từng nói: Lộ kiến bất bình, sở dĩ an kiếm*. Tại hạ không đeo kiếm, nên chỉ đành dàn xếp."

*Lộ kiến bất bình, sở dĩ an kiếm: có thể hiểu là, trên đường thấy việc bất bình, rút đao tương trợ

"Sao ngươi nhiều lời thế hả?" Gã sững người. Nhờ sự nhắc nhở của tên hộ vệ bên cạnh, gã mới hiểu được, liền trợn tròn hai mắt, "ngươi dám mắng ông đây? A Vũ, đánh nó cho tao!"

Mấy tên hộ vệ đứng bên cạnh chờ khi nãy lập tức đồng thanh dạ vâng, nhấc gậy bao lấy một cách thuần thục. Người dân xem náo nhiệt chốc đã huyên náo cả lên, có người tốt bụng thét lên: "Cẩm Y vệ đến rồi!"


Gã cũng gào lên: "Cẩm Y vệ bận rộn đi bắt người, thời gian đâu rãnh rỗi như thế!"

Thẩm Chỉ trông thấy gậy đến trước mặt, trong phút chốc có chút bất lực: "..."

Khương Hạnh lặng lẽ nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Chỉ, tia sắc bén chợt lóe lên trong mắt, trở tay muốn vung đao, không ngờ Thẩm Chỉ đột nhiên ngã về sau, cùi chỏ như vô tình đẩy một cái, tra đao vào lại trong vỏ. Những cây gậy kia lập tức như ong vỡ tổ, đập lên cánh tay đang chắn ngang phía trước của Thẩm Chỉ. Thẩm Chỉ không nhịn được khẽ kêu một tiếng, đang cân nhắc làm sao có thể cảm hóa bọn người lỗ mãng chưa gì đã động thủ này, Khương Hành đã ra tay. Thẩm Chỉ chỉ kịp kêu lên "thủ hạ lưu tình" thì đám hộ vệ vây quanh khi nãy đã ngã hết xuống đất. Không ai thấy rõ Khương Hành ra tay như thế nào, đám người ngã rạp trên đất í ới kêu đau không ngừng, lại không nhìn thấy thương tích ở đâu. Ánh mắt Khương Hành mang theo sát khí, lạnh lùng nhìn bọn chúng.

Hai mắt tên háo sắc kia ngược lại sáng rực: "Mèo con ơi, ông đây thích lắm!"

Thẩm Chỉ ráng lắm nhưng nhịn không được, lại cười phì thành tiếng. Lửa giận của Khương Hành bị tiếng cười của Thẩm Chỉ dập tắt chút đỉnh, sau đó nhìn y một cách u ám, như lại ghét bỏ gì đó, cứ thế một cước đá văng tên háo sắc kia. Xung quanh bỗng vang lên tràng vỗ tay hoan hô, Thẩm Chỉ nghe đến mức cười ra nước mắt.

Công chúa điện hạ "lượn lờ" ở giữa phố xá, lại còn tay không hạ gục tên háo sắc và đám lâu la của gã... chuyện này nếu như để cái vị trong cung kia biết được, bốn người "mạt chược" bọn họ sẽ bị giáo huấn một phen. Khương Hành cúi đầu nhìn nét mặt kỳ quái của Thẩm Chỉ, tưởng rằng y đang kinh ngạc trước thái độ của mình, im lặng một lát, giọng điệu điềm tĩnh nói: "Hù chết bổn công chúa rồi."

Cơn buồn ngủ của Thẩm Chỉ triệt để bay mất: "..."

Không, không có hù chết người, dọa chết ta thì đúng hơn.

Khương Hành dời mắt đến cánh tay của Thẩm Chỉ, nàng nhíu mày: "Ngươi bị ngốc à, sao lại không tránh ra."

Thẩm Chỉ lắc đầu tỏ vẻ không sao, nhỏ giọng cười đáp: "Hạ quan là thị vệ cận thân của điện hạ, điện hạ không sao là tốt rồi. Sao điện hạ lại ra ngoài một mình thế này? Đám A Cửu đâu?". Không giống với Thẩm Chỉ là con nhà quan, A Cửu, Phi Khanh và Lưu Vũ đều là trẻ mồ côi được mang về nuôi dưỡng, phụ trách theo sát bảo vệ Khương Hành, không có ngày phép.

Đôi mắt Khương Hành khẽ lay động, trầm tĩnh nói: "Quá ồn ào, không cho đi theo."

Thẩm Chỉ nhức đầu xoa xoa trán. Bây giờ hễ nhìn thấy Khương Hành, từng lời từng câu của Tề Luật lại vang bên tai y. Trước còn muốn tìm cách để nhanh chóng thoát khỏi phủ công chúa, bây giờ lại có chút không nỡ. Lạ thật, dù y chẳng phải người tốt gì cho cam, nhưng nghe câu chuyện ấy lại khó chịu không nói nên lời.

"Điện hạ, đám người này..."

"Bọn lâu la mà thôi, dạy cho chúng một bài học là đủ rồi." Vẻ mặt Khương Hành lại trở về nét điềm tĩnh vốn có, "nơi đây tai vách mạch dừng, rời khỏi đây trước đã."

Ầm ĩ một lúc, Tề Luật cũng đến nơi. Hắn híp mắt cười dạt đám đông ra, kêu lớn "Hiệu úy tuần thành đến rồi đây", đoạn bước nhanh theo chân Thẩm Chỉ và Khương Hành. Hắn quay đầu nhìn đám người đang nằm la liệt dưới đất, đau đến nỗi nói không thành lời, Tề Luật chép miệng: "Bé cưng của ta ơi, Thẩm đại công tử ơi, đây lại là vị hồng nhan tri kỷ nào của ngươi nữa thế? Sao lợi hại như vậy. Người đẹp lợi hại như vậy sao ta lại không quen thế hả..."


Thẩm Chỉ khom lưng, cung kính cúi người với Khương Hành, đoạn chỉ vào Tề Luật, trịnh trọng giới thiệu: "Điện hạ, vị này là bằng hữu của hạ quan, công tử nhà quan Tế tửu Quốc Tử Giám, Tề Luật."

Tề Luật: "..."

*Quan Tế tửu ở Quốc Tử Giám là người giữ chức quan đứng đầu trường Quốc học - Quốc Tử Giám, tương đương với chức vị hiệu trưởng ngày nay.

Sau khi đi qua con phố náo nhiệt, ba người đến một nơi tương đối yên tĩnh. Tề Luật - người mặt mày đang tái mét - ba chân bốn cẳng vội vã từ biệt, chỉ còn lại hai người Khương Hành và Thẩm Chỉ chẳng biết nói gì với nhau.

Ngày hôm nay thật đẹp, khiến cho Thẩm Chỉ hơi buồn ngủ, hai mắt đầy uể oải muốn híp cả lại.

Ngón tay Khương Hành bất giác nắm lấy túi hương được cất giấu trong tay áo, hờ hững nói: "Không phải rất muốn rời khỏi phủ công chúa sao, cứ trốn ta suốt mà, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, sao lại chủ động chạy qua đây?"

Lời này ngẫm kỹ có chỗ nào đó là lạ.

Thẩm Chỉ thoáng ngỡ ngàng, thành thật trả lời: "Hạ quan sợ điện hạ đánh bọn họ tàn phế."

Khương Hành đanh mặt: "..."

Nhớ lại một chuyện càng tệ hơn, Khương Hành khẽ nghiến răng: "Nghe từ lời của Tề Luật, ngươi còn có rất nhiều hồng nhan tri kỷ?"

Thẩm Chỉ khẽ vẫy tay: "Cũng không hẳn là hồng nhan tri kỷ". Chỉ là Thẩm Đại Thượng thư lo y không cưới vợ nên tìm vài cô nương đến, mới gặp mặt có một lần thì đã gọi ca ca này, ca ca nọ, thư tình không ngớt, thật khiến người ta đau đầu.

Khương Hành cười nhạt, quay người rời đi. Thẩm Chỉ lập tức nắm lấy tay nàng, trông thấy nàng dừng bước mới buông tay ra hỏi: "Người ra ngoài một mình, sao không đội đấu lạp?"

"Quên."

Thẩm Chỉ có chút bất lực: "Người muốn đi đâu?"


"Đi đâu cũng được."

Khương Hành quay đầu nhìn Thẩm Chỉ, ánh nhìn chuyển đến phía sau y, trong mắt lóe lên vẻ kỳ quái, chầm chậm nói, "giờ thì ta đổi ý rồi".

Thẩm Chỉ ngơ ngác.

Khương Hành chỉ phía sau y: "Nơi này không phải là dinh phủ nhà ngươi à."

Nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của nàng, cả đoạn đường đi tới đi lui chẳng mảy may chú ý đến cảnh vật xung quanh, Thẩm Chỉ vừa ngoảnh đầu nhìn mới cảm thấy, vận số của mình xong rồi. Phía sau thật sự là phủ Uy Viễn Bá.

Rời phủ gần một tháng, khi về còn dẫn theo công chúa điện hạ "cao hơn người khác một bậc" - như trên mặt chữ, Thẩm Chỉ híp mắt, cảm thấy bản thân chắc chắn đã gây ra tội lỗi nào rồi.

Người gác cổng mở cửa nhìn thấy Thẩm Chỉ, nét mắt hết sức kinh hãi: "Đại... đại công tử? Không phải lão gia nói người bị sung quân rồi sao. Công tử... người trốn về ạ?"

Nụ cười Thẩm Chỉ khựng lại: "..." Nhà họ Thẩm có ba huynh muội, nhưng tự bản thân Thẩm Chỉ cảm thấy mình là đứa có thù lớn nhất với Thẩm Thượng thư. Ông không chỉ chê y không vừa mắt, mà còn suốt ngày ghét bỏ y "lớn không nên nết".

Khương Hành đứng dưới bậc thềm, ý cười lóe lên trong mắt, rồi bước đến sau lưng Thẩm Chỉ, khẽ nghiêng người tựa vào Thẩm Chỉ. Còn chưa đợi nàng buông lời châm chọc, lão bá gác cửa Thẩm gia trợn mắt: "Còn dắt về một cô vợ nhỏ?"

Cô vợ nhỏ Khương Hành vẻ mặt phức tạp: "..."

Công chúa điện hạ là cành vàng lá ngọc, một năm rời phủ chẳng được mấy lần, hoặc có ra ngoài thì đều đội đấu lạp, cũng khó trách lão bá không nhận ra nàng. Hai người im lặng nhìn nhau, chẳng để tâm đến lời của lão bá gác cửa, lần lượt tiến vào phủ. Bất ngờ là, đệ đệ và muội muội lại không chạy ra đón Thẩm Chỉ, y hơi khó hiểu; vừa hỏi hạ nhân, vừa dẫn Khương Hành vào đại sảnh.

Lúc này, Thẩm Duy Phong đang ngồi ở đại sảnh. Thượng thư đại nhân chỉ mới ngoài tứ tuần, nhưng vì vất vả của tuổi trẻ nên đầu đã điểm hoa râm, khuôn mặt nghiêm nghị khiến người khác kính nể. Người ngồi trên ghế, tay nâng chén trà, tựa như lữ khách vừa được đón đãi.

Thẩm Chỉ cung kính cúi người, cong mắt cười nói: "Cha, con trai của người sống trở về rồi đây."

Thẩm Duy Phong không chớp mắt, nhấp ngụm trà nóng: "Biết ngươi không chết được."

Thẩm Chỉ tiếp tục nói: "Thuận đường dắt điện hạ cho người nhìn một cái."

Thẩm Duy Phong suýt nữa phun ngụm trà trong miệng, vội đứng lên: "Lão thần thất lễ."

Khương Hành ngược lại không để ý, nâng mắt nhìn Thẩm Duy Phong như hiểu được lòng đối phương, sau đó dời mắt: "Thượng thư đại nhân không cần đa lễ, bổn công chúa chỉ là... trùng hợp đi qua đây nên vào thăm hỏi đại nhân."

Thẩm Duy Phong cười gượng: "Sợ là tổn thọ lão thần."


"Vẫn nên đa tạ Thượng thư đại nhân đã để công tử đến phủ công chúa."

"..." Thẩm Duy Phong gượng cười.

Thẩm Chỉ nhướng mày, sao luôn cảm thấy bầu không khí này thật lạ lùng, vội mở lời đổi chủ đề: "Cha, Thẩm Nghiêu và Tú Tú đâu?"

Thẩm Duy Phong trở lại vẻ nghiêm nghị: "Ngươi không có ở đây, hai đứa nó cả ngày ồn ào, ta đưa chúng đến thư viện ở ngoại thành học rồi."

Thẩm Chỉ bày tỏ: "..."

Như không nhìn thấy khuôn mặt uể oải của Thẩm Chỉ, Khương Hành hứng thú rảo vài vòng trong vườn hoa của phủ Uy Viễn Bá, bất giác đi đến thư phòng gần đó của Thẩm Chỉ. Trong phủ Thẩm gia có hai thư phòng, một cái dành cho Thẩm Thượng thư, cái còn lại là để cho Thẩm Chỉ lén lút lười biếng.

Nhìn thấy thư phòng, cảm giác thân thiết tràn về với Thẩm Chỉ, đoạn dẫn theo Khương Hành tiến vào thư phòng. Trở lại nơi thân thuộc, bước chân Thẩm Chỉ không tự chủ đi đến bên chiếc giường mềm mại. Quay đầu nhìn Khương Hành đang nghiêm túc quan sát thư mục trên giá sách, y xoa trán, dứt khoát ngồi dựa tường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khương Hành cũng lười quản y, đi đến bên án thư, phát hiện trên đó có một đống thư từ. Có cái đã được bóc, có cái chưa được mở. Vừa nhìn đã biết Thẩm Chỉ lười thu dọn, mà hạ nhân đến dọn phòng cũng không dám đụng tới, bèn để ở đấy. Còn chưa đến gần, Khương Hành đã ngửi thấy nhiều mùi hương nồng nặc trộn lẫn vào nhau. Nàng nheo mắt, đoán được đây là cái gì, cầm đại một bức thư lên đọc liền thấy "Ngã dục dữ quân tương tri, trường mệnh vô tuyệt suy" (tạm dịch: ta nguyện được cùng chàng tương tri, để tình này duyên này mãi dài lâu), Khương Hành không nhịn được vò nát bức thư. Quay đầu nhìn Thẩm Chỉ không may mảy để ý gì, nàng trầm mặc, sau đó cẩn thận cất nó vào trong tay áo. Lẳng lặng nhìn đống thư tình trên bàn một lúc, Khương Hành quay đầu nói: "Có thể xem mấy thứ trên án thư của ngươi không?"

Thẩm Chỉ - người đang buồn ngủ đến mức mơ hồ, sớm đã chẳng nhớ trên án thư của mình có gì, huơ tay: "Điện hạ cứ tùy ý."

Khương Hành ngồi bên án thư, sắc mặt u ám bóc từng lá thư một. Trước giờ công chúa điện hạ không biểu lộ bất cứ hỉ nộ nào trên mặt, dù lửa giận trong lòng đã bốc lên cũng khống chế được bản thân, không chút cảm xúc nào mà đọc từng bức từng bức một; ngược lại sợ Thẩm Chỉ trông thấy, còn nhớ giấu toàn bộ vào tay áo.

Đợi Khương Hành đọc quá nửa, Thẩm Chỉ mới thình lình tỉnh giấc. Bây giờ y nhớ trên án thư để gì rồi, hoảng hốt chạy đến, liếc mắt đến án thư trống trơn, có chút nghi hoặc. Mấy lá thư tình của các cô nương vẻ ngoài tràn đầy vẻ say đắm đó đâu? Bị dọn hết rồi ư?

Thẩm Chỉ cũng không biết sao bản thân lại hốt hoảng như vậy, không ngủ gà ngủ gật nữa, đương muốn đến bên cạnh án thư nói gì đó, Khương Hành - người đang cảm thấy hơi chột dạ - lấy ra một cuộn tranh đang đặt ở bên cạnh hòng che giấu, rồi tiện tay mở ra. Trên tranh vẽ một người.

Động tác Khương Hành thoáng dừng lại: "Đây là..."

- ----

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Hành: Kiên quyết cắt đứt mọi thứ có thể khiến ta "đội mũ xanh".

Thẩm Chỉ: Này...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận