Sau khi được chữa trị, nó đánh một giấc đến chiều mới dậy. Nó cố lê bước xuống dưới nhà. Người nó toàn thân đau nhức cộng với vết thương ở bụng khiến việc đi lại của nó gặp nhiều khó khăn. Hiện giờ mọi người đang vây quần trong phòng khách và nói chuyện rôm rả, tiếng cười nói tràn ngập khắp nơi. Nó nhìn mà bất mãn vô cùng. Nó thì đang bị thương mà mọi người chẳng thèm lo cho nó dù chỉ một chút. Ngay cả ba mẹ nó cũng vậy. Nó bị thương như thế này là vì ai cơ chứ? Nó vịn vào cầu thang mà đi. Cái kiểu này chắc nó phải nghỉ học nữa rồi. Con đường đi học của nó tính ra cũng gian nan quá nhể?
Nhìn thấy nó từ trên đi xuống, hắn liền chạy nhanh tới đỡ nó. Mọi người cũng hướng mắt về phía nó.
- Con tỉnh rồi à?_Mẹ Jen hướng nó hỏi
- Vâng._Hắn dìu nó lại sopha rồi nhẹ nhàng để nó ngồi xuống. Sau đó hắn cũng ngồi xuống bên cạnh nó
- Giờ con hãy nói xem, mọi chuyện là sao? Và ai đã làm con trở nên tàn tạ như thế này?_Ken hỏi nó. Đáy mắt của Ken hằn lên nỗi tức giận thấy rõ
- Con ra thế này là do cô bạn lúc nhỏ của Rey gây ra đấy ạ!_Nó nói rồi liếc sang hắn. Chuyện lúc nhỏ nó không quên đâu nhá! Do lúc trước nó phải đóng kịch nên buộc lòng cho qua thôi! Bây giờ đã đến lúc tính nợ với hắn rồi.
- Bạn lúc nhỏ? Là ai nhỉ?_Hắn vẫn lơ ngơ như con nai tơ. Cũng đúng thôi, trước giờ hắn có coi nhỏ Mai là bạn đâu. Từ sau cái ngày hắn biết sự thật thì con nhỏ đó đã trở thành kẻ thù của hắn rồi.
- Là con nhỏ Mai phải không, Hyo? Lúc nhỏ cô ta bám lấy Rey không buông mà. Mà không đến bây giờ vẫn bám theo Rey như đĩa ấy_Rika nói rồi đăm đăm nhìn hắn.
- Con nhỏ đó dám làm chị ra nông nỗi này sao?_Bill nói lớn rồi đứng bật dậy_Em sẽ đi tìm con nhỏ đó để trả thù cho chị.
- Em ngồi xuống đi. Sau này rồi tính luôn một lần_Nó cười hiền nhìn Bill.
- Nhưng sao con nhỏ đó bắt được con mà làm con nên thế này? Trình độ của con thì không thể nào để con nhỏ đó làm mình ra thế này được_Ba Jen khoanh tay hỏi nó
- Con theo dõi ông ta và bị phát hiện. Con đã nghe được kế hoạch của ông ta và con đã định tóm gọn lão ấy. Con đã nhờ chị thư kí đưa mẹ về đây rồi cho người đóng giả thành mẹ. Nhưng không may con lại bị lão bắt và con đã vô tình kéo mọi người vào chuyện này. Con xin lỗi_Nó bày ra khuôn mặt hối lỗi làm mọi người thấy thương kinh khủng
- Vậy giờ con tính thế nào?_Kelly hỏi nó
- Khi con khỏe lại con sẽ dẫn người đánh trực diện vào lão ta. Không thể nhân nhượng thêm nữa rồi!
- Ba mẹ sẽ luôn sát cánh bên con_Kelly ôm nó vào lòng. Đây là lần đầu tiên Kelly ôm con gái mình sau 7 năm gặp lại.
- Phạm Nhật Mai, tôi sẽ trả lại cho cô gấp bội những thứ mà tôi nhận_nó tự nhủ trong lòng
Từ sau ngày hôm đó, ngày nào nó cũng được ăn sơn hào hải vị. Mẹ nó nấu cho nó không biết bao nhiêu là món và bắt nó ăn cho hết. Bọn hắn thì mọc rễ luôn ở nhà nó ấy chứ. Hắn không để cho nó một chút thời gian riêng tư nữa. Cứ bám lấy nó mãi không thôi! Hắn sợ nó gặp chuyện nữa ý mà. Hiện giờ nó đang ngồi nhâm nhi tách trà ngoài hoa viên. Kể ra cũng đã một tuần nó ở nhà không đi đâu rồi. Còn biết bao nhiêu việc chờ nó làm, vậy mà nó vẫn có thể thảnh thơi mà nghỉ ngơi như thế, đúng là nhàn rỗi thật. Mà không biết giờ này người anh thứ kia của nó đang làm gì nhỉ? Đã sang Mỹ chưa? Nó bỗng dưng sao lại nhớ tới anh ta
- Em đang suy nghĩ cái gì thế?_hắn bước đến cạnh nó rồi hỏi
- Chỉ là đang nhớ một người thôi!
- Nhớ ai?
- Anh của em! Không biết anh ấy sang Mỹ chưa nữa
- Anh? Em còn người anh nào khác sao?
- Ừm. Anh cũng biết đấy!_Nó vừa dứt câu thì điện thoại nó đổ chuông. Là số lạ
- Alo_Nó nhẹ nhàng bắt máy
- [Anh đây!]
- Oa, anh_Nó ngồi bật dậy._Anh đã sang Mỹ chưa?
- [Rồi. Anh đã tìm được nhà và công việc rồi.]
- Sao chứ? Anh mới 17 tuổi thôi mà. Chưa có bằng cấp gì sao xin việc được
- [Chưa có bằng cấp nhưng anh có trình độ. Anh đã giúp một công ty lớn sửa chữa phần mềm và họ đã nhận anh vào làm việc. Anh sẽ vừa đi học vừa đi làm.]
- Em sẽ giúp anh một tay
- [Không. Anh muốn tự sức mình làm lấy. Phạm Duy Khang đã chết, từ nay anh sẽ sống với cái tên mới mà em đã đặt cho anh. Anh sẽ tự tạo nên sự nghiệp từ hai bàn tay trắng]
- Anh có chí lắm. Vậy chúc anh may mắn nha! Sau khi mọi chuyện ở đây ổn định, em sẽ sang thăm anh. Mau mau kiếm chị dâu cho em nhờ
- [Biết rồi. Em cứ thúc mãi. Vậy nha, anh gọi để báo em biết vậy thôi!]
- Ừm. Em cũng yên tâm phần nào rồi. Bye anh nha!
- [Bye, em]_Nó tắt máy rồi cười nhẹ
- Anh anh em em hay quá ta_Hắn bực dọc cất tiếng. Bao nhiêu lời vừa rồi hắn đều nghe cả rồi
- Hơ, anh của em mà không gọi anh em thì gọi là cái gì?_Nó làm ra bộ mặt vô tội hỏi hắn
- Anh của em? Tên đó là Phạm Duy Khang mà, từ khi nào trở thành anh của em?_Hắn nói rồi quay phắt mặt đi hướng khác. Nó nhìn bộ dáng của hắn thì phì cười
- Anh là đang ghen?
- Ừ, ghen đấy! Ai bảo em cứ anh em với tên con trai khác trước mặt anh làm chi_Hắn phồng mang trợn má mà nhìn nó. Còn nó thì chỉ biết ôm bụng mà cười lăn cười lộn
- Anh…từ khi nào…từ khi nào lại dễ thương thế này?_Nó cố nén cười nói
- Dễ…dễ thương?_Mặt hắn dần đỏ lên. Dùng cái từ dễ thương với hắn thì có vẻ không hợp cho lắm
- Đó là anh trai của em, không phải là Khang. Khang đã chết rồi! Em đã giết cậu ta. Anh không cần phải ghen vậy đâu!_Nó vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của hắn. Đầu thì dựa vào vai hắn
- Nhưng tên đó đã bảo là Phạm Duy Khang mà!_Hắn vẫn gân cổ cãi lại
- Anh phải nghe cho rõ chứ! Anh ấy bảo Phạm Duy Khang đã chết rồi. Từ nay anh ấy sẽ sống với cái tên mới mà em đã đặt cho anh ấy!
- Thì có khác gì nhau!
- Khác chứ! Bây giờ anh ấy là anh trai của em. Anh ấy không còn là kẻ thù của chúng ta nữa.
- Xùy, chỉ có em nghĩ thế thôi
- Vậy thì anh cũng nghĩ như vậy đi. Đừng nói về chuyện này nữa. Vào nhà thôi nào!_Nói rồi nó khoác tay hắn đi vào trong. Hắn cũng chẳng màng đến chuyện ấy nữa. Hắn phải tin nó chứ!