"Ngươi nhìn cái gì mà nhìn chứ? Ăn cơm cho đàng hoàng đi." Ánh mắt nóng bỏng của hắn chẳng biết giấu diếm đi chút nào, bị cô nương phát hiện ra rồi.
"Xem ngươi kìa, nhà ta có Quân...!à, là một người bạn thân nói cho ta nghe một điển cố, ngắm cô nương xinh đẹp lúc ăn cơm sẽ ăn được nhiều hơn một chút." Thợ săn đúng tình hợp lý mà nói.
Lâm Uyển Âm buồn bực chớp mắt mấy cái, đặt bát sứ trong tay lên bàn, nghiêm túc phân tích thử ánh mắt của hắn, thăm dò nói: "Ý ngươi có phải là: Tú sắc khả xan (1) không?"
"Đúng, chính là cái điển tích này này.
Con mẹ nó chứ gấu nhỏ à, ông đây nghĩ cả nửa ngày cũng chẳng nhớ ra nổi."
"Ha ha ha..." Lâm Uyển Âm vui sướng bật cười khúc khích, cười đến run rẩy cả người, mái tóc ẩm đã được gió hong khô phân nửa, gió đem phất mấy sợi lên môi, lại xinh đẹp đến động lòng.
"Con mẹ ngươi chứ gấu nhỏ à, cười mà cũng xinh đẹp như thế, ông đây không muốn sang năm động phòng, hôm nay dứt khoát động phòng luôn đi." Tay thợ săn cười như không nhìn nàng.
"Người..." Tiếng cười vui sướng chợt im bặt, khuôn mặt yêu kiều tươi cười của Lâm Uyển Âm xụ xuống trong nháy mắt: "Sao ngươi có thể không giữ chữ tín như thế chứ? Rõ ràng đã đồng ý với người ta rồi, mới đó đã đổi ý, ngươi còn là đàn ông sao?"
Ài dà! Quả nhiên là sẽ thế này, nói chuyện phiếm cũng được, ăn cơm cũng không sao, nhắc đến ngủ là lại bắt đầu tức giận.
Thợ săn buồn bực thở ra một hơi, vùi đầu ăn cơm, không nhìn nàng nữa.
Thấy nàng là lại ăn được nhiều, ăn nhiều nhưng chẳng có chỗ để mà tốn sức, trắng mắt ra mà ngủ không nổi, chẳng phải người khó chịu chỉ có mỗi mình hay sao?
Lâm Uyển Âm nghiêm túc quan sát biểu cảm của hắn, thấy hắn có vẻ từ bỏ ý nghĩ động phòng mới thầm yên tâm hẳn.
Nàng trước giờ luôn ăn rất ít, hôm nay còn bị dọa sợ, đồ ăn cũng chẳng ngon nghẻ gì cho cảm, ăn mấy miếng đã thấy no.
Nàng thử hỏi dò thợ săn: "Niễu Tử ca ca, đừng thấy ta chỉ là một nha hoàn nhỏ, thật ra đại ca ta cũng có nhiều tiền lắm đấy.
Hắn có thể đưa cho ngươi rất nhiều tiền, để ngươi mua ba bốn nương tử, thê thiếp thành đàn luôn, việc gì phải nhất nhất với một kẻ ngốc chẳng biết làm việc gì như ta chứ?"
Thợ săn và hết cơm trắng trong bát tô to vào miệng, rồi lại ném cái bát tô đi.
Tiếng "loảng xoảng" vang lên, cái bát xoay mấy vòng rồi dần ngừng lại.
Lâm Uyển Âm giật nảy mình, bát sứ ngưng xoay rồi mà tim nàng vẫn còn đang đập bình bịch không ngừng.
Đôi con mắt như sao mờ đêm đông của Tháo Niễn Tử nhìn thẳng vào nàng, đè nén cơn giận, nói rành mạch từng chữ một: "Ông đây là thích ngươi, không thèm thê thiếp thành đàn, cũng sẽ không bán ngươi lấy giá cao.
Đời này của ông đây phải cùng ngươi răng long đầu bạc, nếu không, cứ thế thả ngươi đi sao?"
Cô nương lẳng lặng nhìn hắn, cảm thấy hơi mất mát, nhưng cũng hơi cảm động.
Không ngờ một gã nông thôn thô kệch như hắn lại nói đúng được một thành ngữ như "răng long đầu bạc".
Một tấm chân tình hiếm có như vậy, nàng cũng không đành uy ép hay dụ dỗ gì hắn.
Sau bữa ăn, Lâm Uyển Âm chủ động dọn dẹp bát đũa, rửa bát, rồi lần mò trong bếp dọn cái này, dẹp cái kia.
Thật ra nàng không muốn vào phòng ngủ sớm quá, không muốn đối mặt với hắn dưới ánh đèn dầu mờ ảo.
Trăng treo trên đỉnh đầu, trong thôn trang tĩnh lặng đến mức chẳng có nổi một tiếng chó sủa, Lâm Uyển Âm lúc này mới rửa sạch tay, chậm rãi đi vào phòng ngủ.
Căn nhà này có bố cục ba gian, điều này thì nàng đã biết từ sáng.
Bố cục một gian sáng, hai gian tối.
Gian chính là phòng bếp.
Gian phía đông là phòng ngủ, có một cái giường gỗ to bày giữa phòng, ngoài ra chỉ có một chiếc bàn vuông, hai cái ghế.
gian phía tây là phòng để không, chất đống đủ loại cỏ cây, thêm da thú đủ kiểu hình dạng.
"Ôi chao! Sao ngươi lại không mặc quần áo?" Đại cô nương vừa nũng nịu vừa kinh ngạc thốt lên một tiếng, che mặt rồi quay đi chỗ khác.
Nam nhân nằm trên giường chổng vó lên trời buồn bực nhíu mày, cúi đầu nhìn cái quần dài đến mắt cá chân của mình, tiếng nói ồ ồ vang lên: "Cỏn bảo ông đây mù, rõ ràng người mù là ngươi thì có.
Quần dài thế này mà ngươi không nhìn thấy à?"
"Ngươi...!ngươi mặc có mỗi cái quần thì làm được gì, sao nửa thân trên không mặc?" Giọng nói của cô nương hơi mất kiểm soát.
Thật ra hắn có mặc quần hay không, nàng vốn không trông thấy, chỉ thấy dưới cổ là một mảng da thịt lõa lồ, cánh tay và lồng ngực cũng bỏ qua, đập thẳng vào mắt là cơ bắp sôi sục.
Thân thể cường tráng của nam nhân, khiến nàng sợ đến mức tim nhảy vọt.
Tay thợ san bị nàng chọc tức đến phình cả ngực: "Con mẹ ngươi chứ gấu nhỏ à, ông đây chỉ lộ có mỗi cái cánh tay thì có làm sao.
Ngươi chưa từng trông thấy tay trần của đàn ông à? Bây giờ mới vào tháng năm, đợi đến tháng sáu ngươi xem thử xem, trong thôn có nam nhân nào không để tay trần, có phải ngươi định làm người mù luôn hay không?"
"Hầy dà! Mù không phải ý là mù như kia đâu, đã bảo là không biết bao nhiêu chữ thì đừng có dùng từ linh tinh.
Ngươi mau mặc đồ vào đi, nếu không...!nếu không thì ta phải làm sao bây giờ?" Lâm Uyển Âm cực kỳ khổ não.
Thợ săn thở phì phò ngồi dậy, nhíu mày bất đắc dĩ trừng nàng một cái.
Hắn hít một hơi thật sâu, thổi "phụt" một cái tắt luôn đèn dầu trên bàn vuông: "Yếu đuối quá rồi đó.
Nào, mau đi ngủ đi, thế này thì ngươi sẽ không thấy nữa."
Hắn ngả người nằm về giường lần nữa, vươn cánh tay dài ra, chiếm hơn nửa cái giường.
Ánh trăng đêm nay không quá sáng, bị những áng mây đen nghịch ngợm che hơn nửa, chỉ lộ ra lưỡi liềm nho nhỏ.
Cô nương cũng không ranh mãnh nổi nữa, chậm rãi buông thõng hai tay, nhìn dáng hình cường tráng nằm trên giường.
Đúng là không thấy hắn không mặc đồ, nhưng nàng vẫn biết thừa trong lòng mà.
Còn nữa, chẳng phải sáng mai mở mắt dậy là sẽ thấy một tráng hán ngực trần ngủ bên cạnh, có khi sợ đến mức sau này không ngủ nổi luôn đó.
Nàng đứng tại chỗ ngẫm nghĩ, lại mượn ánh sáng le lói yếu ớt nhìn quanh, cuối cùng hạ quyết tâm, sờ lần đi đến cạnh bàn vuông, dời một cái ghế đến cạnh giường.
"Ái ui!"
Thợ săn quay lại cực nhanh: "Ngươi sao thế?"
"Chân giường nhà ngươi đập vào đầu gối ta...!đau quá." Giọng nói của cô nương rất khẽ, có chút tủi thân, có chút khổ sở, còn có thêm chút nghẹn ngào trong giọng nói.
Tim thợ săn thắt chặt, bỗng ngồi bật dậy: "Ông đây cũng phục ngươi luôn.
Trong thôn làm gì có nương tử nhà nào yếu ớt như ngươi? Kiểu như ngươi, nếu ông đây không cưới thì gả được cho ai chứ?"
"Vậy ngươi đừng cưới ta, ta bồi thường cho người một tấm da hổ, cho ngươi thêm một trăm lượng bạc..."
"Ngươi câm miệng cho ta.
Ông đây đủ ăn đủ uống, còn thiếu tiền sao? Đã bảo với ngươi rồi, trong nhà ta trừ một cô vợ ra thì chẳng thiếu gì, nếu ngươi không muốn thì sao lúc đó còn phải xin ta cứu ngươi?"
Lần này thợ săn thật sự hơi tức giận.
Trong căn phòng tối đen như mực lâm vào khoảng lặng vô tận, mơ hồ có thể nghe thấy từng tiếng rít gió.
Xem ra, nàng thật sự bị ngã đau thật.
"Được rồi, ông đây không tính toán với ngươi, dù sao thời tiết cũng chưa quá nóng, cứ mặc cái áo khoác ngắn cũng không sao.
Đến tháng sáu, ngươi đùng có mơ bảo ông đây mặc quần áo mà ngủ." Hắn sờ lần đi xuống giường, lấy một bộ đồ trong ngăn tủ ra, nhanh chóng mặc lên người, đốt đèn dầu lên.
"Va vào đâu? Để ta xem thử xem nào." Hắn đi đến trước mặt nàng, dáng vóc cao lớn, quỳ xuống, muốn xắn ông quần nàng lên.
Lâm Uyển Âm vô thức rụt chân lại: "Không sao đâu, không cần xem làm gì, không chảy máu gì cả."
Bốn mắt nhìn nhau, hắn thấy trong mắt nàng ầng ậng ánh nước.
Lòng gã đàn ông lại mềm ra, quét mắt một vòng thấy cái ghế bên cạnh, dịu giọng hỏi: "Đêm hôm khuya khoắt, không ngủ được hay sao mà đi chuyển nó làm gì?"
"Ta định ngủ trên ghế." Cô nương sợ hãi nói.
Sự đau lòng trong mắt nam nhân dần hóa thành ngọn lửa tức giận, hắn tức giận nói: "Ngủ cùng một giường với ta khiến ngươi cảm thấy hạ giá hay sao?"
"Không phải..." Lâm Uyển Âm càng sợ hơn, mượn ánh đèn mờ mờ, nàng thấy sự tức giận trong mắt hắn, khủng khiếp như muốn hủy diệt tất cả.
Nàng không dám chọc giận, chỉ nhẹ giọng nói: "Bao nhiêu năm qua, ta toàn ngủ một mình một giường, lần đầu tiên ngủ cùng người khác, ta cảm thấy không quen."
Nam nhân cao lớn đứng dậy, bóng dáng khôi ngô che khuất ánh sáng của ngọn đèn dầu, phủ nàng dưới bóng của mình, khiến nàng sợ đến mức cắn môi không dám ngẩng đầu.
Đôi bàn tay hắn siết chặt thành nắm đấm, như thể đang gắt gao tự hỏi gì đó.
Cuối cùng, đôi tay khẽ buông lỏng, bất đắc dĩ thở dài.
Hắn nhẹ giọng nói: "Ngươi muốn thế nào thì làm thế ấy đi, ta đã nói trước tết sẽ không động vào ngươi.
Ta nói được làm được, không phải sợ."
Hắn trở về phía của mình, lẳng lặng nằm xuống, lật nghiêng người đưa lưng về phía này.
Lâm Uyển Âm nhìn bóng lưng của hắn một lúc, chợt mơ hồ.
Lúc nãy khi chuyển ghế qua, nàng có thử xem thế nào.
Ngủ trên hai cái ghế không nổi, nên nàng đành phải đặt cái ghế song song giường, mình nằm trên rồi để chân ở mép giường, như thế cũng không tính là ngủ cùng giường với hắn đi.
Nàng thổi tắt đèn dầu, cẩn thận từng chút một trở về, nằm như em bé trong bụng mẹ, chen chúc trong cái ghế hẹp, yên lặng ngủ.
Hôm nay nàng đã quá mệt mỏi rồi, còn bị dọa sợ, không bao lâu đã chìm vào mộng đẹp.
Thế nhưng, bao nhiêu kiên cường cố gắng tỏ ra ngoài, đã hoàn toàn mất tăm trong giấc mộng.
Ác mộng ập đến, cô nương run rẩy lẩm bẩm.
"Cứu ta, cứu ta, đại ca, đại ca, xin ca hãy mau cứu muội...!muội rất sợ...!phụ thân ơi." Nàng nói năng lộn xộn, không hiểu ra sao, trong giọng nói đầy sự sợ hãi.
Thợ săn không ngủ được, đang nhắm mắt suy tư nên chung sống như thế nào với nàng thì chợt nghe tiếng nói mê.
Hắn xoay người lại, nhìn về phía cô nương tội nghiệp co ro trên ghế.
"Ta rất sợ, ta sợ lắm...!ta cho ngươi tiền, cho người tiền...!ngươi mau thả ta ra, mau thả ta ra...!Cứu A Âm, cứu với..." Trong cơn ác mộng, nàng ôm chặt lấy vai mình, cuộn người lại, sắp lăn xuống đất rồi.
Mặt trăng nhô ra khỏi làn mây đen, xuyên qua khung cửa rọi sáng một vùng, hắt lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đang nhíu chặt mày của nàng.
Hắn sải bước đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, chậm rãi đặt lên giường.
Kéo chăn mỏng lên đắp kín người nàng, hắn si ngốc nhìn gương mặt sợ hãi đang chìm trong cơn ác mộng của cô nương, giữ chặt bàn tay đang run rẩy trong bàn tay ấm áp của mình: "Ta sẽ không để bọn chúng bắt em đi đâu, yên tâm đi.
Ngủ ngoan nào, A Âm.
Chúng ta có duyên như thế này, về sau cứ sống hòa thuận, em muốn gì ta cũng chiều theo ý em.
ta nhất định sẽ chờ đến lúc em muốn, ngủ đi."
Lâm Uyển Âm đang mơ thấy ác mộng, nắm chặt lấy bàn tay hắn, như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, giữ chặt không chịu buông.
Nàng không hề nghe tiếng hắn nói, nhưng nàng biết có người cứu nàng, không phải sợ.
Nam nhân lẳng lặng nằm bên cạnh nàng, mặc cho nàng tóm chặt lấy tay mình.
Buổi tối chung đụng đầu tiên của hai người, được nàng dựa dẫn như thế, hắn rất hài lòng.
Nhìn đến đôi môi kiều diễm kia, rất muốn hôn chụt một ngụm.
Khà khà, nhưng mà hắn vẫn nhịn được.
Nửa đêm nhân cơ hội cưỡng hiếp người ta thì có gì hay ho, hắn muốn khiến nàng chủ động sáp lại hôn, đến lúc đó sẽ ép nàng lên tường, hôn thật tàn nhẫn đến khi thấy đủ thì thôi!
(1): Tú sắc khả xan: Nhan sắc xinh đẹp có thể mài ra ăn được..