“Thanh Trừng……” Giọng anh như đang van vỉ, nhưng càng giống ngóng trông nhiều hơn, thái độ đã thèm còn ngại, tình vương tràn trề, khiến người ta nhìn thì chẳng đặng mà vẫn muốn hành hạ tiếp.
Điền Thanh Trừng làu bàu, “Em kêu anh cục cưng, anh còn gọi em Thanh Trừng hử?”
Cô nàng này tinh quái như bé hồ ly, không thời khắc nào không ghẹo người, Đường Tư Nguyên tuyệt không sành sõi nghệ thuật giao tiếp bằng cô, đành xuất ra biện pháp tối thượng —— trực tiếp hành động, chiếm đoạt cánh môi hồng nhạt, cạy mở hàm răng trắng tinh, hút trọn mật ngọt.
Hai tay Điền Thanh Trừng bám lên cánh tay săn chắc của anh, chậm rãi nhắm mắt, từ từ đáp lại.
Hai người ôm nhau gắt gao một mối, không chừa kẽ hở, nồng nhiệt, thân mật, quen thuộc, chủ động, trình diễn —— trong căn phòng tắm khép kín.
Cuối cùng, cả hai đồng thời ngã vào bồn tắm, nước ấm hắt xuống nền gạch, từ từ trôi đi.
Bọn họ thấy chưa đủ, Đường Tư Nguyên hôn Điền Thanh Trừng từ trên xuống dưới, mỗi nụ hôn của anh như chứa đựng ma lực đặc biệt, rút cạn sức lực trong thân thể Điền Thanh Trừng, để cô mềm như bông, bải hoải bấu víu cổ anh, nhõng nhẽo ngân, “Em hết sức rồi.”
Người như rồng như hổ đổi thành Đường Tư Nguyên, anh nghe thế thì nhếch miệng cười ngu, nhẹ nhàng kì cọ cho Điền Thanh Trừng, e mình mạnh tay làm trầy xước cô bé con õng ẹo mong manh này.
Bởi vì chỉ có anh biết, người phụ nữ này ngọt nhường nào, mềm ra sao.
Cô chẳng phải đóa hoa nhưng yêu kiều hơn hoa, cần có đất đai màu mỡ, tỉ mỉ chăm bón mới có thể khiến cô nở rộ ở tư thế mỹ lệ nhất.
Điền Thanh Trừng bực bội nhìn người đàn ông ngáo ngơ như Husky mà không hay đôi mắt mình quyến rũ nhường nào, lưu luyến ra sao, lần nữa kích động một tràng hôn nóng bỏng.
Chờ Điền Thanh Trừng tắm xong đã hết một tiếng, lúc này mới tới phiên Đường Tư Nguyên.
Điền Thanh Trừng thay đồ ngủ ngắn cũn, dùng kẹp túm gọn mái tóc ướt rượt, vài sợi nghịch ngợm buông lơi, đong đưa theo động tác cô.
Cô thủng thẳng lấy mặt nạ, xách cái ghế đẩu ngồi kế anh, cặp đùi trắng bóc lồ lộ, móng chân hồng hồng tinh nghịch trong đôi dép kẹp, cô xé bao mặt nạ trắng đắp lên mặt anh, ngón tay mảnh khảnh mát xa da mặt, “Nói đi, thức bao nhiêu đêm, để lỗ chân lông to thành vầy hử……”
Đường Tư Nguyên cười cười, bị Điền Thanh Trừng gõ nhẹ lên cái trán dồ, cô hầm hừ, “Mặt nạ nhăn hết, cấm cười.”
Đường Tư Nguyên càng muốn cười hơn nhưng cố nén, anh thảnh thơi ngâm bồn, mực nước vừa tràn đến cổ, cả người bị sức nổi của nước nâng lên, sóng sánh theo từng đợt sóng, thoải mái hết biết.
Đắp xong mặt nạ, Điền Thanh Trừng không nhịn nổi nữa, đánh cái ngáp dài, khóe mắt rướm nước.
Đường Tư Nguyên lập tức đứng dậy khỏi nước, “Trễ quá rồi, đi ngủ nào em.”
Điền Thanh Trừng dụi mắt, nhập nhèm bảo, “Không phải anh thích ngâm mình à? Chưa tới hai mươi phút đó!” Đường Tư Nguyên rất hưởng thụ cảm giác trong nước, mỗi lần tắm ngâm tận nửa tiếng.
Đôi mắt cô thiếu điều mở hết ra, Đường Tư Nguyên nào ngâm được nữa, anh mặc đồ xong đẩy Điền Thanh Trừng ra ngoài, để cô mau đi ngủ.
Điền Thanh Trừng mông lung, “Va ly anh chưa dọn, trời nóng cỡ này, sẽ hôi đó…… chưa chà rửa nhà tắm nữa……”
Đường Tư Nguyên cầm máy sấy tóc, nhanh chóng sấy khô cho cô, đặt cô lên chiếc giường xanh đậm, rướn tới hôn một cái, thì thầm, “Ngủ đi em, đừng lo mấy thứ đó nữa.”
Điền Thanh Trừng chớp mắt, ngoan ngoãn “ừm”.
Thấy cô nhắm mắt, Đường Tư Nguyên giảm độ sáng bóng đèn, đóng cửa lại.
Trước tiên ném quần áo cả hai vào máy giặt, quần áo lót để riêng giặt tay.
Những điều này đều do Điền Thanh Trừng nhắc vài lần, anh dần dà sửa đúng.
Kế tiếp cọ rửa nhà tắm, cuối cùng ngồi trên sô pha phòng khách, mở va ly ra, bắt đầu sửa sang từng món một.
Thời tiết nóng nực, va ly phơi cả ngày ngoài đường, khi mở ra đã thoang thoảng bốc mùi.
Tuy gốc gác Đường Tư Nguyên ở quê, song thú thật, anh là con trai, cả nhà nuông chiều anh hết mực, anh chưa từng phải làm việc nặng, ngay cả nấu cơm mẹ cũng ngại để anh bẩn tay, bình thường ngoại trừ học chỉ còn học.
Trái lại, sau khi vào đại học nơi đất khách, anh tự mình lo liệu cuộc sống, thậm chí sau kết hôn, hòng nuôi Điền Thanh Trừng chu đáo, anh đã tiếp xúc toàn diện với việc nhà.
Đồ tây nhăn nhúm hết mặc được, để trên sô pha đặng mai đem đi giặt hấp; tài liệu và máy tính thả trên bàn trà, mấy thứ này mai xách tới công ty; thuốc thang cất vào hộp sơ cứu; đồ trong túi mỹ phẩm cần bỏ thì vứt, cần giữ thì cất.
Sửa soạn xong xuôi, đúng lúc quần áo giặt sạch sẽ, anh giũ đồ đem phơi.
Kiểm tra cửa sổ, điện nước trong nhà, cuối cùng Đường Tư Nguyên về phòng.
Bên ánh đèn mờ ảo, Điền Thanh Trừng đắp chăn mỏng, dang tay dang chân như đứa trẻ, vô tư bá chiếm gần hết chiếc giường.
Anh khẽ gạt tay chân cô sang bên, chừa khoảng nhỏ cho mình, chậm rãi nằm xuống, đoạn duỗi tay ôm cô vào lòng.
Hàng mi Điền Thanh Trừng rung rung vài cái, hai mắt khép hờ, hiển nhiên chưa ngủ sâu, cô lầu bầu, “Sao trễ dạ, em đợi anh lâu quá chừng, thiếu anh em không ngủ được…… Sắp 12 giờ rồi, mai anh còn phải tới công ty đó……”
Nói xong, cô chủ động rúc vào lòng Đường Tư Nguyên tìm một vị trí thoải mái, tay áp lên ngực anh.
Đường Tư Nguyên kéo chăn đắp cho hai người, máy điều hòa thổi nhiệt độ vừa phải, anh tắt đèn, tay đặt trên eo cô, ấm giọng bảo, “Anh đây, ngủ nào.”
Điền Thanh Trừng nhếch khóe miệng, ngọt ngào đáp “ừm”.
Hình dáng quen thuộc, hương vị quen thuộc, tư thế quen thuộc, Điền Thanh Trừng nhanh chóng chìm vào giấc chiêm bao.
Đường Tư Nguyên cũng tiến vào mộng đẹp cùng hương thơm ấm sực ngòn ngọt.
Đêm nay, anh chợt mơ thấy lần đầu tiên hai người gặp gỡ.
Ngày ấy, anh bận bộ đồ bảnh nhất, khoác cặp sách mới tinh bước vào cánh cửa đại học.
Mẹ cha vác túi kềnh càng, nơm nớp theo sau, còng lưng thở dài không ngớt, “Trường gì bự dữ, xe nườm nượp ngoài cổng, mấy đứa nhỏ này sao mà vừa cao vừa đẹp quá bây……”
Trước đó Đường Tư Nguyên đăng kí chuyên ngành máy tính, một đàn chị năm hai cùng khoa dẫn anh đi đăng ký nhập học.
Khi đóng học phí, cha mẹ móc từ túi quần xấp tiền cũ đếm tới đếm lui, bấy giờ anh tinh ý nhận ra ánh mắt đàn chị thay đổi, có khinh thường có ghét bỏ.
Thái độ đối với anh chuyển từ nhiệt tình sang chiếu lệ.
Mẹ không nhìn ra, cứ hỏi tuổi tác, quê quán, trình độ cha mẹ người ta, đàn chị mất kiên nhẫn trả lời đôi câu rồi vội lấy cớ dông mất.
Đàn chị đi xa mà mẹ hãy mừng lắm, bà hãnh diện khoe, “Con bé này không tệ, hình như thích Tư Nguyên nhà ta, Tư Nguyên nhà ta bảnh tỏn thế mà……”
Đường Tư Nguyên thất thần đứng chết trân, cảm giác nhục nhã cắn nuốt thần kinh anh.
Ba người họ đứng trong bóng râm, không biết nên đi đâu.
Bấy giờ anh nghe thấy gần đó có tiếng ai nói chuyện, một giọng nữ chỉ trích, “Con xem con đi, thế mà chuyển qua khoa máy tính! Con là con gái, mẹ không cho phép con học ngành này, mẹ đi tìm lãnh đạo trường con!”
Ba chữ “khoa máy tính” thu hút sự chú ý của Đường Tư Nguyên, anh ngó sang đó.
Đầu tiên anh nhìn thấy mái tóc đen dài, một cô gái đứng đối diện anh, mặt mày thanh tú hợp lòng người như ẩn như hiện, dáng người xinh xắn lanh lợi.
Cô mặc một chiếc đầm ngắn tay dài đến đầu gối bằng vải voan xanh, da dẻ trắng ngần, hết sức ngoan ngoãn dịu hiền.
Một người đàn ông lớn tuổi đứng kế cầm quạt tạo gió cho cô liên tục, ắt đó là ba cô, người nói chuyện là mẹ cô.
Từ cách ăn diện của ba người họ là rõ ngay gia đình này vô cùng giàu có.
Mẹ cô càm ràm rất nhiều, từ đầu đến đuôi cô gái giữ im lặng, khiến người ta gợi nhớ tới búp bê tinh xảo, loại tuyệt đối vâng lời.
Đường Tư Nguyên nhàm chán quay đầu, không xem tiếp nữa, họ thành công tìm được ký túc xá nhờ một đàn anh tốt bụng chỉ đường.
Hai người họ rất có duyên, chạm mặt lần nữa vào hai tiếng sau.
Cha mẹ xa xôi tới đây chả dễ dàng gì, anh muốn dẫn hai ông bà đi ăn vài món ngon địa phương, họ ghé quán ăn do đàn anh tốt bụng đề cử.
Cả nhà Điền Thanh Trừng tình cờ ngồi ngay kế bên, mẹ cô lấy khăn giấy lau bàn hai ba bận, mày cau chặt đến nỗi kẹp chết ruồi, bắt bẻ miết, “Chung quanh trường không ai quản lý, để dơ thành dạng này, ai nuốt trôi nổi?” Chốc lát lại làu bàu, “Chậc chậc chậc…… Dòm đôi đũa này kìa, dầu mỡ không…… Hay chúng ta bỏ đi…… Không chú ý gì hết……”
Cha mẹ anh co rúm trong góc, không hé lời nào.
Ngay lúc Đường Tư Nguyên cho rằng không ai trả lời, lần đầu tiên anh nghe thấy giọng Điền Thanh Trừng, tiếng nói cô rất đỗi đặc biệt, bình tĩnh, trong trẻo nhưng nhàn nhã, thanh tao, không chút e dè, “Mẹ đã ngồi đây rồi thì sao phải nói mấy câu khó nghe, việc chi phải vậy? Chả ích chi ngoại trừ khiến ba và con phiền lòng theo mẹ.
Mẹ dứt khoát chọn một đi, nhà mình rời tiệm này hoặc mẹ nói chuyện dễ nghe hơn, con và ba không muốn làm thùng rác nghe mẹ kén chọn.”
Mẹ cô tức sôi gan, la mắng, “Tôi lu bù nửa ngày trời vì ai hả? Sao cô không có chút lương tâm vậy! Cô có biết mẹ từ bỏ cái gì không hả? Mẹ không cần thể diện đặng chuyển ngành cho cô, con cái hay lắm, không hề cảm kích, còn nói học ngành nào cũng chả quan trọng, sao có thể không quan trọng, cô có biết việc này hệ trọng thế nào với con gái không.
Chọn sai chuyên ngành tương đương chọn sai tấm chồng, chuốc khổ đó!”
Vẫn là giọng điệu đều đều ấy, vuốt phẳng những bức bối trong lòng người khác, tĩnh lặng ôn hòa, dường như còn vương ý cười, “Người rước khổ là con, mẹ cứ sốt ruột hơn khổ chủ con đây, chi bằng vầy, mẹ giúp cho trót vào đại học thay con, đặng con bớt nhọc, hưởng sung sướng ở nhà thêm mấy năm.”
Từ đó về sau, bóng hình cô gái ấy đã lưu lại trong lòng anh.
Anh biết mình đã phải lòng người ấy.
Vụng trộm, kín đáo, kìm nén, chẳng thể cho ai hay.Tác giả có lời muốn nói: Ố kề, mấy bản dự trữ đã cập nhật hết rồi nha ╮(╯▽╰)╭.