Phó Ninh chớp mắt, ngay khi ánh mắt của Đường Tư Nguyên tập trung vào máy tính, người này đột nhiên ôm ngực như một bà già, chua chát than, “Tao biết…… Tao biết giờ mày thay đổi rồi.
Nếu sớm biết mày thay lòng đổi dạ thế này, lúc trước tao không nên để em Trừng ở bên mày.
Đồ độc tài! Độc đoán! Ngang ngược! Lạnh lùng! Ngạo mạn! Dối Gian! Ưa tính kế! Hồi xưa hết giở mưu này đến kế khác đặng em Trừng chú ý mày; biết ẻm thích đi thư viện, mỗi ngày mày té vào vào đó, nào là《 Ngày Mai Đau Thương 》, nào là《 Phân Tích Thơ Văn Đời Tống》, thường xuyên ‘nhai chữ’ trước mặt lũ tự nhiên bọn tao; biết ẻm thích nghe nhạc, mày mở hết quốc nội tới quốc tế, hết trữ tình tới rock and roll trong phòng ký túc, tụi tao nghe riết ói luôn! Hay tin ẻm đi chơi công viên, làm bộ xách tao theo để tình cờ gặp ẻm, còn bảo với ẻm ——có duyên(缘分: yuán fèn) quá…… Oẹ! Có cục cớt (猿粪: yuán fèn) ấy…… Có bữa đột ngột trời mưa, quang minh chính đại cúp học nha mậy! Cuống cuồng cầm dù đi đón người ta, còn nói gì mà trùng hợp ghê, mời nói lại, một đứa Nam một đứa Bắc, mắc qué gì mày trùng từ Khoa Máy tính tới tận Khoa Nghệ thuật? Còn nữa, mày biết tỏng đám đực rựa Khoa IT rặt một lũ gà bệnh, chẳng qua em Trừng học thể dục, thế mà mày vô nhân đạo lôi đàn gà bệnh chúng tao đi chơi bóng rổ…… Hồi xưa……”
Toàn bộ lịch sử đen bị bóc trần khiến mặt Đường Tư Nguyên giần giật, muốn sút bay tên này ra khỏi phòng họp ghê gớm, anh cắn răng, “Đủ rồi, chẳng phải chỉ là thử nghiệm thôi sao, tự tao giúp mày check!!”
“Nhổ vào! Ông già như mày thử nghiệm cái gì, tao muốn em Trừng!”
Đường ngay lối thẳng ứ chịu đi hố bom gài mìn cứ thèm vào, ông-già Đường Tư Nguyên bị Phó Ninh chọc cho tức cười, “Mày tưởng tao rảnh lắm hả? Đừng có bíp bíp lắm lời thế, Thanh Trừng không hơi sức đâu chơi với mày.”
Phó Ninh chớp mắt thẹn thùng, vừa dụ vừa dỗ, “Phải có thời giờ ăn cơm chớ? Kêu ẻm tới đây đê, tụi tao lâu lắm rồi không gặp, đừng đề phòng tao như đề phòng cướp mà? Tao với ẻm vô cùng trong sáng, tuyệt đối không có ý đồ khác……”
Vừa tởm vừa tiện, Đường Tư Nguyên cay mắt không dám nhìn thẳng, anh cười lạnh, “Phó Ninh, đừng có được voi đòi Hai Bà Trưng!”
Phó Ninh thấy anh như vậy, đành thoả hiệp nhún vai, nhe ra hàm răng trắng tinh, “Fine, ai biểu tụi mình là anh em!” Thứ anh em chuyên để hố hàng!
Nếu Phó Ninh là người đặc biệt phức tạp, Đường Tư Nguyên sẽ có hằng hà sa số cách ‘trị’, song anh chàng này thẳng thắn bộc tuệch đến mức khiến người ta bó tay.
Nếu Đường Tư Nguyên là linh hồn cốt lõi của Lime Technology, vậy Phó Ninh chính là rường cột kỹ thuật của Lime Technology.
Sự ăn ý ngầm của cả hai trong nhiều năm đã tạo nên quang cảnh rực rỡ của Lime hiện tại.
Simon tằng hắng.
Không ai đoái hoài.
Simon húng hắng thêm vài tiếng, Đường Tư Nguyên dời mắt lên người y bằng đôi mắt hẹp vô cùng bức mãn, Simon che miệng giấu ý cười, thấp giọng nhắc nhở, “Sếp Đường, Anna nói xong rồi, anh có ý kiến gì không?”
Đường Tư Nguyên hít sâu một hơi, nháy mắt khôi phục khí chất nam thần, nhìn thoáng qua Anna-đương-tràn-trề-mong-ngóng, anh thốt như sấm rền, “Không, vị tiếp theo.”
Anna, “……”
Phó Ninh đẩy Doãn Hoằng đang ngồi kế bên, “Sếp Đường điểm danh tới phiên chú kìa! Mau phát biểu đi!”
Doãn Hoằng đắng lòng nhìn Phó Ninh.
Mặc dù anh là Trưởng phòng R&D nhưng thực chất Phó Ninh mới là tổng kỹ sư đồng thời là đồng sự của sếp, một tân binh bé tí mới gia nhập một năm như anh phát biểu vẹo gì cơ chứ!
Phó Ninh chống cằm ngoáy mũi nhìn anh, “Ngớ ra đó làm chi, lẹ đê, đừng kéo dây thun!”
Doãn Hoằng rề rà đứng lên, mở PPT và bắt đầu đọc từng chữ một cách máy móc.
Càng đọc anh càng thấy khinh bỉ bản thân, nhàm chán vãi chưởng! Khô khan vãi tè! Có ai nghe đâu!
Bấy giờ anh phát hiện ánh mắt Đường Tư Nguyên luôn chăm chú vào màn hình lớn, nghiêm túc hết biết.
Doãn Hoằng vui mừng khôn xiết, chẳng lẽ trình độ thuyết trình của mình rốt cuộc cũng có tiến bộ, thốt nhiên đả động sếp lớn?
Vì vậy anh ta càng đọc càng diễn cảm, lâu lâu hay nhìn Đường Tư Nguyên một cách tình tứ.
Tuy nhiên, sự thật là ——
Đường Tư Nguyên ngồi đây nhưng suy nghĩ đã sớm trôi đâu mất.
Anh đang nghĩ về phần thưởng cho Điền Thanh Trừng tối nay.
Nên thưởng gì đây ta?
Kẹo sô-cô-la sữa cổ vẫn muốn ăn mãi lần trước?
Bức ảnh có chữ ký chó con của minh tinh nào đó? Tên là gì ấy nhỉ?
Hình như cô ấy rất thích tinh dầu nhưng nó cứ hết hàng miết, anh đi mua loại tương tự, rồi mát xa toàn thân cho cô ấy?
(*) Dòng tinh dầu hoà tan trong nước của hãng DOUX – Pháp
Tự dưng yêu thích figure hoạt hình, hay cái quạt tranh thuỷ mặc của Tương phi được đăng trên niu-phít nhỉ?
……
Đường Tư Nguyên nghĩ trái nghĩ phải, thấy Doãn Hoằng hơi kỳ kỳ, trông ánh mắt dạt dào tình cảm của y khiến cánh tay anh nổi đầy da gà da vịt, mình mẩy ớn lạnh.
Quả nhiên cấp trên dạng gì cấp dưới dạng đó, Phó Ninh ghê ghê, dạy ra Doãn Hoằng cũng kỳ kỳ.
Cuối cùng, như thể Bá Nha gặp gỡ Chung Tử Kỳ, Doãn Hoằng banh to đôi mắt nhỏ mê mang, “Sếp Đường……”
(*) Bá Nha và Tử Kỳ là đôi bạn tri âm thời Xuân Thu Chiến Quốc.
Đọc thêm tại link
Đường Tư Nguyên lật giở tài liệu, chẳng ngẩng đầu mà nói vội, “Xong rồi đúng không, tranh thủ thời gian, người kế tiếp.”
Doãn Hoằng khóc hiu hiu, “……”
Người tiếp theo là Chu Thành Trạch, y đủng đỉnh đứng lên, “Không dài dòng nữa, mời xem PPT……”
Nghe tiếng Chu Thành Trạch, Đường Tư Nguyên ngẩng đầu nhìn y, thứ-thô-bỉ Chu Thành Trạch chả-kiêng-dè ‘đá lông nheo’ với anh.
Đường Tư Nguyên, “……”
Mời bàn về hai mặt tốt xấu khi tinh anh nòng cốt của công ty cá tính quá đà.
Đường Tư Nguyên thấy có gì là lạ, chợt anh quay sang hỏi nhỏ Phó Ninh, “Mày tạo chương trình con làm gì? Tại sao phải cho Thanh Trừng thử nghiệm?”
Phó Ninh uốn éo bẽn lẽn, “Ờm…… Chả phải tao đang để ý một nhỏ sao…… Tao định đưa cho nhỏ thứ mình thích nhất và quan tâm nhất.”
Vờ lờ! Không ngờ chó-độc-thân-vạn-năm Phó Ninh cũng có ý tưởng lãng mạn vậy luôn!
Thứ mình thích nhất quan tâm nhất!
Phó Ninh có thể làm được, cớ sao anh không thể chứ?
Thình lình Đường Tư Nguyên tuôn dòng sáng tạo, vẻ mặt anh nghiêm trọng, ngón tay đặt lên màn hình máy tính gõ thoăn thoắt.
Các vị trưởng phòng *QAQ*, sếp Đường ghi chú nghiêm túc vãi! Chẳng trách người ta ngồi lên ghế sếp sòng trong khi họ đang loay hoay với trình độ chuyên môn.
Cuộc họp kết thúc đúng 12 giờ, Phó Ninh khoác vai Đường Tư Nguyên, cất giọng nhão nhoẹt, “Không dẫn em Trừng tới thiệt hả? Tao nhớ ẻm lắm luôn!”
Đường Tư Nguyên thoáng nhướng mày, y chang một con sói lắc lư đuôi to, anh khoe khoang, “Tao đã hẹn với cổ cùng trải qua thế giới hai người sau khi tan làm hôm nay, bữa tối dưới ánh nến chỉ có hai người chúng tao, mày cảm thấy giờ tao sẽ gọi cổ tới hả?”
Không những không gọi mà còn sẽ canh phòng nghiêm ngặt, tránh cho thằng bạn đơn bào này nói năng nhăng nhít với Điền Thanh Trừng.
Chó-độc-thân Phó Ninh hứng một kích trí mạng, anh che ngực, “Tao thấy tao no rồi, tô cám chó này khó ăn vãi nồi!”
Simon và Anna đang nói gì đó ở phía sau, qua chốc lát, Simon tủm tỉm bước vội tới, “Đường, mấy người chúng tôi chốt kèo tối nay đi bar ăn mừng, anh đi chung luôn nha Đường?”
Đường Tư Nguyên nghĩ tới thế giới hai người tối nay với tâm trạng tuyệt vời, anh lắc đầu mỉm cười, “Tôi có việc nên không đi đâu, các bạn chơi vui nhé.”
Simon bất đắc dĩ lắc đầu, nhún vai với Anna đứng đằng sau.
Anna bực bội nhắm mắt.
Tên-ngâu-đần Phó Ninh: “Mấy người đi chơi sao không hú tui?”
Simon chưa kịp đáp, Chu Thành Trạch kế bên đã cà khịa, “Có vậy cũng không hiểu, ý ở ngoài lời, chỉ có (1) kẻ ngốc như mi mới bô bô hỏi toẹt ra!”
Phó Ninh nhìn trái ngó phải, quả nhiên cả đám tinh tướng chung quanh làm bộ không ai nghe thấy, tức khắc anh cả giận, nói với Chu Thành Trạch, “Ông kêu ai là kẻ ngốc!”
Chu Thành Trạch tủm tỉm đáp, “Ai trả lời thì người đó là kẻ ngốc số (2)!”
Huyệt thái dương Đường Tư Nguyên nảy dựng, tăng vội bước chân.
Mặt khác, Điền Thanh Trừng vừa vào thang máy thì tình cờ chạm mặt Kỷ Dục cũng ở bên trong.
Trước đó Kỷ Dục công tác trường kỳ ở vùng duyên hải, sau được Đường Tư Nguyên vời tới làm Tổng giám đốc Sweet Candy Design với mức lương hậu hĩnh.
Anh ta lịch lãm phóng khoáng, hết mực lịch thiệp, trông thấy Điền Thanh Trừng anh mỉm cười rạng rỡ, “Khéo thế, Thanh Trừng.”
Điền Thanh Trừng nhận thấy hôm nay anh ta ăn mặc nghiêm cẩn, bộc lộ tối đa khí chất cấm dục, cô khen, “Nay BOSS ra dáng thế.”
Thang máy có khá nhiều người, Kỷ Dục cho Điền Thanh Trừng nép trong góc, anh hí hửng cong khóe miệng, “Cảm ơn, bác sĩ Lê phối đồ cho tôi đó.”
Bác sĩ Lê là bạn trai anh ta, được giắt bên miệng người ấy miết, Điền Thanh Trừng nghe mãi riết quen.
Ra khỏi thang máy, Kỷ Dục chợt hỏi, “Báo cáo tài chính tháng này có rồi, chừng nào Đường về? Hay cô ký thay ảnh nhé?”
Không giống như cơ cấu nhân sự phức tạp của Lime, công ty Sweet Candy Design là lãnh thổ khác do Đường Tư Nguyên quản lý độc lập.
Mục đích ban đầu rất rõ ràng, ấy là hy vọng Điền Thanh Trừng khởi nghiệp một cách vô lo, nhưng nào ngờ Điền Thanh Trừng không hề cháy bùng ngọn lửa sự nghiệp, tâm trí cô quá mức tự do, không gì có thể kìm hãm được.
Ban đầu thiết kế của Sweet Candy phụ thuộc vào Lime Tech, sau nửa năm hoạt động, nó biến thành viện dưỡng lão.
Sự thật chứng minh, vợ chồng bổ khuyết cho nhau là có thật.
Điền Thanh Trừng không nhọc lòng về mọi thứ, cô khẽ khàng ghé vào tai Đường Tư Nguyên, “Em có anh là đủ rồi, không gì sánh bằng anh hết, anh yêu của em xịn xò nhất, anh sẽ làm em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trần đời……”
Nhờ vỏn vẹn một câu, Đường Tư Nguyên-đắng lòng biến thành Saburo-vui lòng liều mạng tìm kiếm giải pháp khắp nơi, đặc biệt thuê Kỷ Dục về mới không để Sweet Candy Design chìm nghỉm giữa thị trường tàn khốc biến chuyển từng ngày.
(Saburo có tên đầy đủ là Saburo Yamada, em út trong ban nhạc gia đình Buster Bros!!! nhà Yamada, là một cậu nhóc thiên tài, tính tình tốt đẹp.
Buster Bros!!! là một ban nhạc rap đại diện địa phận Ikebukuro gồm 3 anh em ruột: Saburo Yamada, Jiro Yamada, và nhóm trưởng Ichiro Yamada.
BB là nhóm nhạc thuộc dự án Hypnosis Mic với HypMic là 『một project rap battle của Idea Factory [Otomate] đặc biệt hợp tác với King Records EVIL LINE RECORDS, và sự góp mặt của 12 seiyuu (diễn viên lồng tiếng) khác nhau』.
Nguồn tham khảo: link1, link2)
Còn Điền Thanh Trừng dựa vào vòng tay an toàn của anh, làm công việc cô yêu thích, chân chính trở thành người phụ nữ bé nhỏ hạnh phúc.
Người-phụ-nữ-bé-nhỏ Điền Thanh Trừng mỉm cười, “E là tôi không làm được, đúng lúc Đường về rồi.”
Kỷ Dục ngạc nhiên một cách vui vẻ, “Ể? Để tôi đoán coi anh ta về hồi nào, có phải hôm qua không? Tôi thấy sắc mặt cô hôm nay phơi phới lắm luôn, nhất là không có mùi dầu mỡ của bữa sáng mà là vị ngọt ấy.”
Sắc mặt phơi phới gì cơ……
Vành tai Điền Thanh Trừng nóng rực.
Kỷ Dục bảo, “Giỡn chơi thôi, mong cô chớ thấy phiền, tôi sẽ chủ động liên lạc với anh ấy về công việc.
Chẳng qua nếu anh ý có thời giờ, hy vọng có thể tới chỗ tôi làm khách, bác sĩ Lê muốn đãi hai người bữa lẩu.”
Đương nhiên Điền Thanh Trừng không phiền, cô cười, “Là anh muốn ăn lẩu chứ gì?”
Trong mắt Kỷ Dục lộ vẻ tinh quái, anh ta nhếch môi, “Fine, nhìn thấu không nói toạc mới là bạn tốt, Thanh Trừng à, lần sau hiểu ngầm là được.”
Điền Thanh Trừng nhoẻn môi cười.Tác giả có lời muốn nói: độc-tài cũng là TỪ-BỊ-CẤM á????.