Nàng Của Anh


Đương nhiên, những lời nói này Uyển Dư sẽ không ở trước mặt Lục Minh Thành mà nói với Hàn Tịnh, cô sẽ tìm thời gian hợp lý nào đó để nói với Hàn Tịnh sau.

"Lão đại, là anh, anh được về sớm!"
Hàn Tịnh có chút mất mát khi vừa rồi không được ôm Uyển Dư, nhất định phải bù lại, anh ta khế mở rộng vòng tay muốn ôm Uyển Dư lần nữa.

Hàn Tịnh nhắm mắt, say sưa muốn dán chặt vào người Uyển Dư, nhưng còn chưa kịp chạm vào Uyển Dư đã bị Lục Minh Thành ngăn lại.

Đối với sự ngăn cản của Lục Minh Thành, Hàn Tịnh không hề nhận ra, anh ta ôm chặt Lục Minh Thành còn chu môi muốn dán vào môi Lục Minh Thành.

Uyển Dư đây bất lực nhìn Hàn Tịnh, nếu như Hàn Tịnh hôn cậu trẻ, với người tàn bạo như cậu trẻ, có khi nào cắt môi anh ta không? "Lão đại, sau này anh mỗi tối đều có thể ôm em ngủ rồi!"
Trước khi môi của Hàn Tịnh chạm vào mặt Lục Minh Thành, Lục Minh Thành đã không khách khí mà ném anh ta ngã xuống đất.

"Lão đại, em không thể đối xử với anh như thế này Hàn Tịnh không khỏi than thở, lão đại thật bạo lực, nhưng dù lão đại có bạo lực thể nào thì anh ta cũng thích cả! Hàn Tịnh đau khổ hét lên: "Lão đại, người ta đều nói yêu xa sẽ rất nhớ nhau, chẳng lẽ chúng ta xa nhau lâu như vậy mà em đều không nhớ đến anh sao?! Hàn Tịnh mở mắt ra, vừa muốn làm nũng với Uyển Dư thì lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng như hồ nước lạnh ngàn năm của Lục Minh Thành.

Thân thể gầy gò của Hàn Tịnh run lên, cậu trẻ? I Người anh ta vừa ôm lúc nãy không lẽ lại là cậu trẻ? Hèn gì ôm cứng như thép, không có chút thoải mái nào! Hàn Tịnh vội vàng lau miệng.


Mẹ ơi hú hồn! Xém chút nữa hôn lên trên mặt lạnh như đá của cậu trẻ rồi! Hàn Tịnh trước nay luôn kính sợ Lục Minh Thành, sau khi hết sợ thì anh ta lại lập tức kinh ngạc không thốt lên lời.

Đây là căn hộ nhỏ của lão đại mà, đêm hôm khuya khoắt thế này, cậu trẻ sao lại xuất hiện ở căn hộ của lão đại chứ! Cậu trẻ lợi dụng lúc anh ta ra nước ngoài mà Cướp người yêu của anh ta sao, cậu trẻ thật là quá bỉ ổi rôil Hàn Tịnh đột nhiên mang nỗi giận bò từ mặt đất lên, anh ta tức giận mắng Lục Minh Thành "Cậu trẻ, sao cậu lại ở đây?! Đây là căn hộ của lão đại, ai kêu cậu tới chứ?!"
Lúc đầu, giọng nói của Hàn Tịnh khá lớn, nhưng khi Lục Minh Thành lạnh lùng liếc nhìn anh ta thì khí thế của anh ta lập tức héo úa: "
Cậu trẻ, ý cháu là lão đại là người phụ nữ của cháu, cậu không thể có ý đồ gì với lão đại được!"
Uyển Dư không muốn Lục Minh Thành và Hàn Tịnh xảy ra xung đột, cô nhanh chóng nói với Hàn Tịnh: "Hàn béo, tôi với cậu trẻ không có ở cùng nhau.

"
Tôi và anh, cũng không thể nào ở cùng nhau.

Nghe thấy lời nói của Uyển Dư, Hàn Tịnh lập tức giống như một con sư tử bị xa lánh, anh ta năm lấy tay Uyển Dư: "
Lão đại, anh biết mà, trong tim em thực ra chỉ có mỗi mình anh thôi, em chỉ muốn ở cùng anh thôi!"
Ánh mắt Lục Minh Thành ảm đạm khóa chặt vào bàn tay Hàn Tịnh, bàn tay này thật là chướng mắt, anh nghĩ, nên chặt đi! Hàn Tịnh bây giờ chỉ quan tâm đến việc diễn trò ân ái anh anh em em vơi Uyển Dư nên anh ta hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Lục Minh Thành.

Trong mắt anh ta chỉ có Uyển Dư mà thôi, trước khi trở về nước, anh ta cứ nghĩ mình sẽ nói không hết chuyện khi gặp Uyển Dư, nhưng bây giờ anh ta mới phát hiện những lời nói đó không cần phải nói ra nữa, chỉ cần lặng lẽ nhìn cô như thế này, trong lòng anh ta cũng cảm thấy hạnh phúc rồi.

"Lão đại, em có biết trong khoảng thời gian này anh rất nhớ em không! Ăn cơm nhớ em, đi đường nhớ em, ngủ nhớ em, đến cả mơ cũng nhớ em nốt! Lão đại, chúng ta sau này đừng có rời xa nhau nữa có được không?"
Không đợi Uyển Dư lên tiếng, Hàn Tịnh đã kích động kéo cô đến bên cửa sổ: "
Lão đại, anh đã chuẩn bị một điều bất ngờ dành cho em, em nhất định sẽ rất thích!"
Trước sự nhiệt tình này của Hàn Tịnh, Uyển Dư thật sự cạn lời rồi, cô vừa muốn nói Hàn Tịnh đừng náo nữa, thì liên thấy ngoài cửa sổ lần lượt lần lượt có pháo hoa.

Pháo hoa ngập tràng cả tiểu khu, cảnh đẹp mê hồn này khiến người ta không tự chủ mà say mê.

Cuối cùng, sau tất cả màn pháo hoa đó, cũng từ từ trở lại dáng vẻ bình dị ban đầu, trên bầu trời chỉ còn giữ lại vài chữ lớn.

Uyển Dư, anh yêu em.

Uyển Dư ngây người đứng tại chỗ, một hồi lâu sau vẫn chưa định thần lại.

Đối với tâm ý mà Hàn Tịnh dành cho cô, nếu như cô nói một chút cũng không có cảm động, thì là giả dõi, nhưng cảm động không đồng nghĩa là rung động, cho dù cô có ép buộc chính mình đến thế nào thì cô cũng không cách gì yêu Hàn Tịnh được.


Uyển Dư áy náy nhìn vào mắt Hàn Tịnh đầy, cô đã từng nói sẽ cố gắng thử yêu anh ta, chấp nhận anh ta, nhưng cô vẫn không làm được.

Lục Minh Thành ánh mắt khó lường đứng ở bên cửa sổ, nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, trong lòng anh liên cảm thấy khó chịu đến cực điểm.

Hàn Tịnh, đứa nhỏ này thật là can đảm, ở trước mặt anh mà dám cướp vợ của anh! Ánh mắt Lục Minh Thành nhìn sâu vào mắt Uyển Dư, anh không nói gì mà chỉ im lặng bấm số điện thoại của Uông Thiếp.

Tối nay, Hàn Tịnh định cầu hôn Uyển Dư, nhìn thấy pháo hoa mà bản thân chuẩn bị trước đó đã băn rất thành công và hoàn hảo, trong lòng anh ta cũng vui như pháo hoa.

Hàn Tịnh thu hôi ánh mắt khỏi những chữ ngoài cửa sổ,, đột nhiên anh ta quỳ một chân xuống nhìn Uyển Dư.

Uyển Dư bất giác lùi lại một bước, cô không ngốc, nhìn dáng vẻ thế này của Hàn Tịnh, cô đương nhiên hiểu được Hàn Tịnh muốn cầu hôn cô.

"Hàn béo! "
Uyển Dư không muốn Hàn Tịnh nói ra lời cầu hôn với mình, vì vậy, có một số câu vẫn là cô nên nói ra trước.

Uyển Dư còn chưa kịp nói thì điện thoại của cô liền đổ chuông.

"Hàn béo, em bắt máy trước.

"

Uyển Dư bắt máy điện thoại, là điện thoại của quản lý tiểu khu, ở trong tiểu khu cấm bắn pháo hoa vì vậy quản lý yêu cầu cô nộp phạt.

Uyển Dư liếc mắt nhìn vài chữ lớn còn chưa tản ra hết ngoài cửa sổ, Uyển Dư, hai chữ này rõ ràng như thế, quản lý không muốn tìm cô cũng khó.

Uyển Dư trước nay vẫn luôn là một công dân tốt, tuân thủ luật pháp và các quy định, vì vậy cô nhất định ngoan ngoãn đi nộp phạt.

Hàn Tịnh vẻ mặt cay đắng cùng Uyển Dư đi nộp phạt, anh ta không phải là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nhưng đối với người con gái anh ta yêu nhất, anh ta nhất định muốn cho cô những điều tốt đẹp nhất.

Buổi tối cầu hôn lãng mạn như vậy lại bị nộp phạt làm gián đoạn, anh ta đương nhiên không thể tiếp tục.

Nếu không, khi đợi đến lúc anh ta và Uyển Dư tóc đều bạc rồi, mỗi khi nghĩ đến cảnh anh ta cầu hôn cô đều sẽ khó chịu một lần, anh ta càng cũng không đành lòng người con gái mà mình yêu nhất ấm ức.

Sau khi Uyển Dư nộp phạt xong liên nhân tiện tiễn khách quý Hàn Tịnh và Lục Minh Thành đi, đợi đến lúc cả hai rời đi, Uyển Dư cuối cùng đã tìm thấy một khoảng thời gian bình yên ngắn ngủi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận