Nàng Của Anh


Chiến Mẫn Quân ảm đạm nhìn chằm Tô Trà tà, đột nhiên, anh ta nắm cổ cô, kéo cô ra phía sau cánh cửa.

"Tô Trà Trà, nói cho tôi biết, sáu năm trước cô rốt cuộc có mang thai hay không?"
Tô Trà Trà mỉm cười, cười đến ánh mắt chua xót, cô thực sự cảm thấy lời nói của Chiến Mẫn Quân thật sự rất rất buồn cười.

Anh ta đã cho người đến giết con của cô, lúc này lại còn giả vờ bộ dạng hỏi cô lúc đó rốt cuộc có mang thai hay không, anh ta không phải là quá nực cười sao! Trong lòng Chiến Mẫn Quân vốn đã không vui đến cực điểm, nhìn Tô Trà Trà cười thế này, khiển trong lòng anh ta lại càng thêm cáu kỉnh.

Anh ta đáng lẽ nên bóp cổ cô, một lần đến cả trăm lần, anh ta có não tàn mới để người phụ nữ này lần này đến lần khác chọc giận anh tai Tô Trà Trà hít một hơi thật sâu mới tìm lại được giọng nói của chính mình, cô tiếp tục nhìn Chiến Mẫn Quân cười, rõ ràng là gương mặt vô cùng xinh đẹp, vậy mà lại giống như một con búp bê rách rưới không có linh hồn.

"Chiến Mẫn Quân, sáu năm trước tôi có mang thai hay không, anh không biết sao?"
"Tôi!
Chiến Mẫn Quân cứng họng, cô có mang thai hay không, anh thực sự không biết.

"Chiến Mẫn Quân, đừng chạm vào tôi, tôi đã nói rồi, sự đụng chạm của anh khiến tôi kinh tởm!"
Nhìn thấy tay của Chiến Mẫn Quân vẫn đang ở trên cổ mình, Tô Trà Trà càng cười chế nhạo: "Chiến Mẫn Quân, nếu như anh muốn tôi chết, tốt nhất là nhanh chóng giết chết tôi đi! Bóp cổ cũng nắm cả nửa ngày rồi, lại không buông ra, loại thủ thuật này, càng làm người khác ghê tởm!"
Lại nói anh ta ghê tởm! Ngón tay Chiến Mẫn Quân siết chặt, người phụ nữ này thật đúng là toàn thân đều có gai, rất có năng lực.

"Tô Trà Trà, nói, con của tôi, rốt cuộc ở đâu rồi?"
Lần trước cô nói chính anh ta đã hành hạ giết chết con của bọn họ, anh không tin, anh căn bản không có làm qua những chuyện này, nếu như cô thực sự mang thai, vậy cô nhất định đã giấu con của bọn họ đi rồi! Anh ta là cha của đứa trẻ, cô dựa vào đâu mà một mình giấu đứa trẻ đi, không để anh ta gặp lại con? Cô không có tư cách để làm như thế Lời nói của Chiến Mẫn Quân thực sự khiến Tô Trà Trà bật cười, nhưng Tô Trà Trà càng cười, trái tim cô lại càng cằn cỗi.

Cô như một con ngốc nhìn Chiến Mẫn Quân, sự hận thù trong mắt vẫn không hề thay đổi.

Giống như một trò đùa, cô phun ra từng chữ từng chữ, mang theo sự hận thù, sự oán hận cùng với ý định cả đời không thể tha thứ.

"Chiến Mẫn Quân, tôi đã nói, chính anh sai người đến đem con của chúng ta, nghiền nát, giết chết, thế mà anh bây giờ lại hỏi tôi con của chúng ta rốt cuộc ở đâu, anh đang đùa sao?"
"Chiến Mẫn Quân, hừ, anh đúng là vui tính!"
"Anh muốn đi tìm con có phải không? Hừ, đứa con đó đã chết rồi, chính là bị anh tàn nhân giết chết, nếu như anh muốn đi tìm nó, vậy đi chết đi!"
Lúc đầu Tô Trà Trà nói câu này, cô vẫn có thể giữ được vẻ bình tĩnh và thờ ơ như thường, nhưng vì quá hận thù, hận đến mức run rẩy, đến cuối cùng, trong giọng nói của cô vẫn không khỏi nổi lên một chút cuồng loạn khó nói.

Chiến Mẫn Quân sững sờ nhìn Tô Trà Trà, trong chốc lát, anh ta quên mất cả việc bóp cổ Tô Trà Trà.

Cả người Tô Trà Trà được tự do, cô nhanh chóng chạy ra cửa.

Cho dù có thân tàn ma dại chạy ra ngoài, cô cũng không muốn ở lại với Chiến Mẫn Quân thêm một giây nào nữa.

"Tô Trà Trà, cô quay lại cho tôi!"
Chiến Mẫn Quân nắm lấy cổ tay Tô Trà Trà, trên người cô bây giờ chỉ che đậy một chút, so với không mang gì không có gì khác biệt, cô như thế này chạy ra ngoài, là muốn người khác ngắm nhìn thân thế mình sao? Đã từng là người phụ nữ cao quý, kiêu ngạo, bây giờ sao lại đến liêm sỉ cũng không cần rồi! "Tô Trà Trà, cô chính là muốn không mang quần áo đi câu dẫn đàn ông sao? Cô đúng là đồ rẻ mạc mài"
"Bốp!"
Tô Trà Trà hung hăng tát vào mặt Chiến Mẫn Quân, cho dù cô có rẻ tiền, thì anh ta cũng không có tư cách nói! Chiến Mẫn Quân anh ta dựa vào cái gì! Anh ta nghĩ bản thân là cái đếch gì? Anh ta chẳng qua chỉ là thủ phạm hủy hoại cuộc đời cô mà thôi! Tay Tô Trà Trà vốn không thể dùng quá nhiều sức lực, nhưng cái tát vào mặt của Chiến Mẫn Quân vẫn khiến Chiến Mẫn Quân ngay lập tức phẫn nộ bức điên.

Chiến Mẫn Quân anh ta là ai? Là người của Chiến gia cao cao tại thượng, anh ta sao có thể bị một người phụ nữ đánh được! Chiến Mẫn Quân đột ngột siết chặt cổ tay Tô Trà Trà, anh ta suýt chút nữa đã bẻ gãy tay Tô Trà Trà, anh ta nghiến răng nghiến lợi, từng lời anh ta nói như bật ra.

"Tô Trà Trà"
Nếu là người phụ nữ khác dám động tay đánh anh ta, Chiến Mẫn Quân nhất định đã trực tiếp đánh gãy tay cô ta, anh ta cũng muốn giáo huấn một chút với Tô Trà Trà, vì vậy, anh ta liền dùng sức bóp cổ tay Tô Trà Trà, càng ngày càng lớn.

Đột nhiên, anh cảm thấy đầu ngón tay chạm vào có chút kì lạ.

Lúc trước cổ tay Tô Trà Trà mịn như ngọc, nhưng hiện tại nắm cổ tay Tô Trà Trà lại có chút khác lạ.

Chiến Mẫn Quân bất giác cúi đầu xuống, anh ta không nhịn được nhìn vào cổ tay Tô Trà Trà.

Anh ta phát hiện ra, cổ tay của Tô Trà Trà nguyên bản giống như có mỡ trên cổ tay, chắn chịt những vết sẹo.

Đồng tử Chiến Mẫn Quân đột nhiên co rút lại, anh ta không dám tin nhìn cổ tay Tô Trà Trà, cổ tay cô, sao lại có nhiều sẹo như vậy? Tay mà Chiến Mẫn Quân đang nắm bây giờ là cổ tay phải của Tô Trà Trà, dường như anh ta còn muốn chứng minh điều gì đó, nhưng lại không biết bản thân rốt cuộc đang muốn chứng minh điều gì.

Anh ta vô thức nắm lấy tay trái của Tô Trà Trà lên, phát hiện, trên cổ tay trái của cô, càng trông khủng khiếp hơn.

Nhìn thấy đôi tay nhỏ yếu ớt hơn so với người thường của Tô Trà Trà, Chiến Mẫn Quân đột nhiên hiểu ra, việc tối qua cô dùng ít sức lực muốn đẩy anh ta ra, không phải là do cô muốn diễn kịch nhử mồi, mà là cô có thể thực sự không thể dùng sức.

Chiến Mẫn Quân vẫn còn chưa hoàn thần sau cú sốc, anh ta lại chợt nhận ra, bàn tay phải của Tô Trà Trà không có ngón út.

Ngón tay út của cô, bị người ta chặt đứt rồi.

Bàn tay Chiến Mẫn Quân đang nắm cổ tay Tô Trà Trà không khỏi run lên.

Cô sao lại, sao lại không có ngón út? Người ở Hải Thành, ai mà không biết đại tiểu thư Tô gia Tô Trà Trà vừa tài năng vừa xinh đẹp, cô có một đôi tay biết chơi đàn piano còn biết làm thơ, cô có thể chơi ra được một bản nhạc hay nhất, chữ viết của cô vô cùng diễm lệ, lay động lòng người.

Nhưng bây giờ? Sao đôi tay đánh đàn viết thơ lại biến thành như vậy? Chiến Mẫn Quân gần như buột miệng hỏi: "Tô Trà Trà, tay của cô có chuyện gì vậy?"
Tô Trà Trà mỉm cười, nụ cười đẹp đến hoàn hảo, nhưng còn xấu hơn cả khóc.

"Nhờ phúc của anh!"
Lợi dụng lúc Chiến Mẫn Quân còn đang ngây người, Tô Trà Trà đột ngột rút tay về rồi lao ra ngoài phòng.

Cô nhớ trong phòng khách này có quần áo dự phòng, hy vọng cô có thể tìm được vài bộ quần áo che thân ở phòng khách này, nếu không, cô như thế này đi ra ngoài đúng là mất mặt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui