Thế nhưng vừa nấy, anh ta vừa biểu diễn một màn anh hùng mạnh mẽ trước mặt Uyển Dư xong, vì vậy vẫn bạo gan nói: "Đúng vậy, tôi sẽ bảo vệ cô ấy! Lục Minh Thành, tôi biết thừa là A Uyển tiểu tiên nữ không thích anh, anh không có tư cách ngăn cản A Uyển tiểu tiên nữ theo đuổi tình yêu đích thực của mình!"
"A Uyển tiểu tiên nữ, cô đừng sợ, có tôi ở đây, Lục Minh Thành sẽ không dám bắt nạt cô, tôi bảo đảm là! "
"Ầm!"
Lời kế tiếp của Giang Tuấn Thành còn chưa kịp ra khỏi miệng, anh ta đã cảm nhận được một trận tê rân từ dưới mông truyền đến, cả thân thể anh ta bị Lục Minh Thành đạp, bay ra ngoài.
Nhìn Giang Tuấn Thành ngã trên đất, Uyển Dư cũng âm thầm vì cái mông của anh ta mà rơi nước mắt.
Có lúc, cô cảm thấy Giang Tuấn Thành cũng thật đáng thương, mỗi khi anh ta xuất hiện trước mặt cô và Lục Minh Thành, đều là bị đánh.
Nhưng mà tên Giang Tuấn Thành hoa tâm chuyên môn lừa dối như thiếu nữ ngây thơ nhỏ bé, bị đánh cũng đáng đời, cậu trẻ đánh thật đúng! Giang Tuấn Thành ôm mông kêu rên không thôi: "Lục Minh Thành, anh còn có tính người hay không! Đá người cũng đừng đá mông chứ, anh đúng thật là tên cảm thú mài"
Lục Minh Thành nhếch môi, cười lạnh lẽo: "Ừ, mỗi ngày cậu đều mắng chửi tôi như vậy, nếu tôi còn không cầm thú một chút, có phải phụ lòng cậu rồi không?"
"Anh!"
Giang Tuấn Thành uất ức, nói vậy có nghĩa anh mắng tên kia là cầm thú là sai sao! Giang Tuấn Thành biết, nếu như anh tiếp tục ngồi ở đây, chắc chắn sẽ bị tên cầm thú này đánh ngày càng thảm hại hơn, thế nhưng Uyển Dư vẫn chưa rời đi, anh cũng không thể ở đây cầu hòa, nếu không cô sẽ cảm thấy anh không đáng là đàn ông.
Vì để ghi điểm trước mặt người đẹp, Giang Tuấn Thành quyết định kiên cường đến cùng.
Anh lảo đảo từ dưới đất bò dậy: "Lục Minh Thành, A Uyển tiểu tiên nữ bây giờ vẫn đang độc thân, anh không có tư cách độc chiếm cô ấy, không thể ngăn cản tôi và cô ấy có cảm tình với nhau!"
Sau đó, giống như nghĩ ra chuyện gì, Giang Tuấn Thành vội bổ sung: "Đúng rồi, Lục Minh Thành, tôi nghe dì nói, tháng sau anh sẽ chuẩn bị đính hôn với Vũ Nguyệt Viên.
Anh cũng là một người đàn ông sắp có vợ rồi, có tư cách gì mà bám theo A Uyển tiểu tiên nữ không buông như vậy?"
"Chẳng lẽ anh định là sau khi kết hôn, sẽ để A Uyển tiểu tiên nữ làm nhân tình nhỏ bé của mình sao? Coi như là A Uyển tiểu tiên nữ là vợ trước của anh, anh cũng không thể khi dễ cô ấy như thế được!"
Tháng sau cậu trẻ sẽ đính hôn sao!
Đúng vậy, anh ấy đã sắp đính hôn rồi, vì sao lại còn tiếp cận cô, anh ấy, thật sự muốn để cô làm tình nhân sao? Viên mắt củA Uyển Dư nóng lên, trong lòng chua đến đau nhói, cô ngẩng đầu nhìn Lục Minh Thành, từng câu từng chữ nghiêm túc mà nói: "Cậu trẻ, cầu xin anh từ nay đừng tiếp tục quấy rối tôi nữa, tôi sẽ không làm nhân tình của anh đâu!"
Uyển Dư đã từng cho rằng, Lục Minh Thành không có ý gì với Vũ Nguyệt Viên, bởi vì cô đã từng đọc được tin nhắn của hai người, lạnh nhạt vô tình như vậy, giống như là Vũ Nguyệt Viên và anh ấy thật sự không liên quan gì đến nhau.
Thế nhưng hiện tại, cô không cách nào tiếp tục nghĩ như vậy nữa, tối ngày hôm qua, Lục Minh Thành đã rời đi sau khi nhận được điện thoại của Vũ Nguyệt Viên.
Cô không nghĩ sâu thêm, nói đúng hơn là không dám nghĩ, trong lòng cô cũng đã hiểu rõ, anh ấy rời đi sau khi Vũ Nguyệt Viên gọi, vậy hiển nhiên là đi tìm cô ấy.
Hơn nữa, Vũ Nguyệt Viên còn là vợ chưa cưới của anh, tháng sau, hai người bọn họ sẽ đính hôn.
Còn cô? Cô cùng lắm cũng chỉ là vợ trước của anh, hơn nữa lại là người ngay cả mặt mũi còn không rõ đã ly hôn với nhau.
Uyển Dư biết, cô đã từng quyết định sẽ hẹn hò với những người khác, để phân rð giới hạn với Lục Minh Thành, mặc kệ anh muốn đính hôn với ai, hay muốn kết hôn với ai cũng không liên quan gì đến cô.
Thế nhưng, cô không thể nhịn được chua xót trong lòng.
Nếu bên cạnh anh đã có người con gái anh thích, vì sao anh còn muốn đến trước mặt cô, bày ra bộ dạng vô cùng thích cô, thâm tình không thôi? Lẽ nào, anh thật sự thích ôm hết tất cả, một bên là vợ chưa cưới, một bên là tình nhân? Nghĩ như thế, tâm củA Uyển Dư lại càng ngày càng ủy khuất, cô trực tiếp quay mặt đi, không tiếp tục để ý Lục Minh Thành nữa.
Sau khi Uyển Dư nói như vậy, Giang Tuấn Thành lại càng thêm chắc chắn.
Anh ta ngạo nghễ hất cằm: "Đúng vậy, A Uyển tiểu tiên nữ không thể làm người tình cho anh! Lục Minh Thành, anh nên bỏ cái ý niệm này đi!"
Nói xong, Giang Tuấn Thành đi đến, định kéo tay củA Uyển Dư.
Lần này, Giang Tuấn Thành đã đoán được, một khi Uyển Dư biết rằng Lục Minh Thành sắp đính hôn, trở thành chồng của người ta, chắc chăn Uyển Dư sẽ nắm tay anh.
Thế nhưng, tay anh còn chưa chạm vào bàn tay nhỏ nhắn củA Uyển Dư, thân thể anh đã bị kéo ngược ra ngoài lần nữa, không chút khách khí.
"Giang Nhị, ai nói tôi đính hôn?"
Lục Minh Thành cũng không chờ Giang Tuấn Thành trả lời, đã lạnh giọng quát lên: "Cút! Nếu không, tôi lập tức gọi người chặt chân cậu!"
Lời này, Lục Minh Thành nói cũng không giống như đang đùa, Giang Tuấn Thành sờ sờ thân thể đang run lên của mình.
Anh không muốn mất mặt trước Uyển Dư, thế nhưng với loại bạo lực đáng sợ kia, thì mất mặt có là gi! Ngày hôm nay, anh thật sự xui xẻo, vất vả lắm mới có thể có buổi hẹn với A Uyển tiểu tiên nữ, vậy mà lại gặp phải tên cầm thú này.
Lần sau, anh nhất định sẽ lựa lúc mà Lục Minh Thành không ở đây, lại đến hẹn hò với A Uyển tiểu tiên nữ.
Giang Tuấn Thành vừa rời đi, Lục Minh Thành đã nắm chặt lấy đôi tay nhỏ củA Uyển Dư.
Uyển Dư không muốn cùng với người đàn ông đã có vợ chưa cưới thân mật như vậy, nhanh chóng dùng sức, muốn thoát khỏi cái nắm tay của anh.
Lục Minh Thành không để Uyển Dư có cơ hội làm điều này, anh lại nắm chặt đôi tay kia hơn một chút.
"Uyển Dư, tôi không có đính hôn"
Dừng lại một chút, anh lại nói tiếp: "Tôi cũng không nghĩ đến việc để em làm tình nhân.
Uyển Dư, em là vợ tôi"
"Cậu trẻ, anh đừng có đùa giỡn tôi nữa được không? Hai người chúng ta, căn bản không phải là người cùng một thế giới, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản, tìm một người đàn ông bình thường, cùng nhau trải qua một đời.
Tại sao, anh nhất định không buông tha tôi chứ?"
Uyển Dư hít sâu một hơi, lại tiếp tục: "Huống chi, anh lại còn là trưởng bối của tôi, tôi nói rồi, tôi sẽ không cùng trưởng bối yêu đương, xin cậu trẻ, hãy buông tha tôi!"
"Uyển Dư, tôi không phải trưởng bối của em.
Tôi là chồng em"
Từ trước đến nay, một chữ Lục Minh Thành nói ra đều quý như vàng, thế nhưng anh biết, ngày hôm nay anh nhất định phải nói rõ ràng với Uyển Dư, nếu như anh không thể phá bỏ chướng ngại trong lòng cô, cô mãi mãi sẽ không tiếp nhận anh.
"Uyển Dư, em thích tôi.
Thế nhưng em không muốn chấp nhận tôi, là vì trong lòng em vẫn còn rào cản, phải không?"
"Tôi! "
Uyển Dư thật rất muốn danh chính ngôn thuận nói rằng cô không thích anh, thế nhưng câu này, cô thật sự không thể nói ra miệng.