Mặt cô ấy bị tạt axit, dựa vào trình độ thẩm mỹ hiện giờ, mặc dù không cách nào chữa khỏi hoàn toàn nhưng khôi phục bảy tám phần vẫn không thành vấn đề.
Vì vậy cũng có nhiều người cảm thấy thật ra Linda lời.
Huống chỉ vào thời điểm nguy hiểm người ta thật sự chỉ phản ứng dựa theo bản năng, có thể Diệp Hiểu Khê cũng không cố ý đẩy Linda.
Vẽ cho Linda một miếng bánh to như vậy, Diệp Hiểu Khê đau cả thịt, nhưng cô ta không thiếu tiền, cái cô ta quan tâm hơn là danh tiếng ảnh hậu của mình.
Bây giờ cô ta đang có hào quang vạn trượng, người người tung hô, đứng trên đỉnh cao.
Cô ta tuyệt đối không thể rơi xuống chỗ thấp.
Chỉ cần danh tiếng bản thân không sao, lấy địa vị của cô ta bây giờ trong làng giải trí, muốn kiếm tiên phải chuyện khói Uyển Dư không coi trọng sự độc ác sắc bén của Diệp Hiểu Khê, nhưng mà, cô không thể không thừa nhận năng lực ứng biến của cô ta khi đối diện với nguy cơ thật sự vô cùng xuất sắc.
Vở kịch náo nhiệt ngày hôm nay Dương Tuyết không có tổn thương được Diệp Hiểu Khê, bất quá Uyển Dư tin tưởng, cho dù thái độ cô ta nhận sai rất tốt danh tiếng của cô ta cũng sẽ bị ảnh hưởng một phần.
Chuyện vừa nãy Dương Tuyết tạt axit xảy ra quá bất ngờ nên đoàn phim vốn dĩ không ai nghĩ đến quay phim lại.
Vì thế coi như là trong đoàn phim có người không vừa mắt Diệp Hiểu Khê viết về chuyện ngày hôm nay lên mạng cũng không tạo được bao sóng gió.
Không có video làm chứng, thuận miệng nói ra mọi người sẽ cho là có người cố ý bôi đen Diệp Hiểu Khê.
Sau khi xe cứu thương tới, Uyển Dư cũng rời khỏi đoàn phim.
Lúc cô xách túi xoay người, vừa vặn đối diện với mắt của Diệp Hiểu Khê.
Trong con ngươi cô ta mang theo ý cười, còn thêm chút độc ác.
Bộ dạng đó của cô ta tựa như nói với Uyển Dư cô, không đấu lại mình! Một ngày nào đó cô ta sẽ khiến cho cô rơi vào vạn kiếp bất phục! Uyển Dư không hề sợ hãi, hung hãn trừng mắt nhìn lại Diệp Hiểu Khê một cái.
Từ trước tới giờ cô đều không muốn đấu với ai nhưng cũng không đồng nghĩa với việc làm trái hồng mềm để mặc cho người ta nắn bóp, Diệp Hiểu Khê, cô muốn đấu đúng không? Được, Uyển Dư tôi sẽ đấu với cô đến cùng! Sau khi cô rời khỏi đoàn phim, trực tiếp đến Lam Điều.
Hàng năm vào ngày này, Tô Trà Trà đều uống đến say mèm.
Bởi vì hôm nay, là ngày giỗ con cô ấy.
Lúc Uyển Dư đến Lam Điều, trước mặt Tô Trà Trà đã bày một đống vỏ chai rượu, bên người cô ấy còn có hai chàng thanh niên trẻ đẹp trai đang ngồi.
Uyển Dư ngồi xuống, một người con trai trong đó liên ngôi vào bên người cô: "Chị gái, em giúp chị rót rượu.
"
"Không cân không cân!"
Uyển Dư biết hai chàng thanh niên này là trai bao mà bạn mình gọi đến, cô không nhìn nổi cô ấy vì tình mà tổn thương mình, buông thả bản thân tận hưởng lạc thú trước mắt.
Tô Trà Trà trái lại rất hài lòng với hai người bạn nhỏ này, cô ấy ôm lấy cổ của một người, hôn một cái ngay trên mặt cậu ta.
"A Uyển, tối nay chúng ta làm một cái oanh oanh liệt liệt với chàng trai rót rượu này đi!"
Tô Trà Trà thật sự uống say, trên mặt cô không còn chút lãnh đạm nào chỉ có điều cũng không che giấu được bi thương.
Uyển Dư biết Tô Trà Trà sẽ không thật sự buông thả để bản thân mình sa đọa, nhưng khi nhìn cô ấy như thế, trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi đau đến chua xót.
Tô Trà Trà vốn phải là cô gái tốt nhất trên đời, nhưng chỉ vì gặp phải người kia mà tất cả tốt đẹp của cô đều mất hết, chỉ còn lại cô độc và bị thương.
"Chị gái, tôi kính chị một ly!"
Cậu nhóc ngôi bên cạnh Uyển Dư đúng là rất chủ động, cậu ta vòng lấy cánh tay Uyển Dư muốn cô uống rượu giao bôi với mình.
"Tôi! "
Uyển Dư còn chưa kịp rút tay lại thì một thanh âm lạnh như băng vang lên ngay sau lưng cô: "Uyển Dư, em thật đúng là lợi hại!"
Trong lòng Uyển Dư đột ngột khó thở, cô còn chưa có uống rượu đâu, làm sao đã xuất hiện ảo giác rôi? Cô hình như mới vừa nghe được thanh âm của cậu trẻ.
Uyển Dư theo bản năng xoay người, không hê nhìn thấy Lục Minh Thành, Cô cảm thấy, chắc chắn là mình xuất hiện ảo giác.
Quyên uy của cậu trẻ thật đáng sợ, cô mới làm chuyện không hợp quy củ một chút liên chột dạ.
"Chị gái, uống ly rượu giao bôi đi!"
Nụ cười cậu thanh niên tỏa nắng rực rỡ làm mắt Uyển Dư nhìn thấy có chút hoa.
Có câu nói đưa tay không đánh người mặt cười mà hơn nữa Uyển Dư cảm thấy mỗi nghề nghiệp lăn lộn đều không dễ dàng.
Cô không muốn làm tổn thương đến tính tích cực của cậu thanh niên này lúc tiếp đãi khách, liên quyết định cự tuyệt hơi khéo léo một chút.
Uyển Dư để cái ly trong tay xuống: "Xin lỗi, tôi không biết uống rượu.
"
Lời này của Uyển Dư là nói nghiêm túc, cô thật sự không biết uống rượu.
Chuyện tốt lân trước say rượu cô làm ra đến giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi, cô không muốn tối hôm nay lại làm ra những chuyện khó nói nữa.
Nghe Uyển Dư nói như vậy, cậu thanh niên đó liên trực tiếp cười lên: "Chị gái, nào có ai thật sự không biết uống rượu! Chị gái hay là chị không thích uống như thế?"
Không thích uống như vậy? Uyển Dư nhìn cái ly trước mặt nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Cô đúng thật là không muốn uống một ly lớn được rót đầy như vậy, không say chết mới lạ! Thấy Uyển Dư gật đầu, chàng thanh niên đó ném một ánh mắt quyến rũ về phía cô, gương mặt đẹp trai yêu nghiệt càng thêm mê người.
"Chị gái, nếu chị không thích uống như thể, chúng ta sẽ dùng phương pháp khác.
"
Vừa nói, cậu nhóc liên uống một hớp rượu, môi đỏ hơi bóng sát lại gần môi cô.
Uyển Dư biết, trong hội sở này, không ít phú bà tới tìm chuyện mua vui thích thanh niên trẻ đút rượu cho mình như vậy.
Trai gái có hảo cảm với nhau, dùng miệng đút rượu cũng có thể nói là một loại gợi cảm.
Vấn đề là Uyển Dư lại không có bất kỳ hảo cảm gì đối với chàng thanh niên này! Cô mới không cần cậu ta dùng miệng để đút! Nếu như cậu trẻ đút rượu cho cô như thế có lẽ cô sẽ suy nghĩ một chút.
Uyển Dư che mặt, sao suy nghĩ của cô càng ngày lại càng không thuần khiết thế nhỉ! Vị thanh niên bên cạnh hướng Uyển Dư phóng điện, một bên đưa tay ôm lấy cổ cô, còn về phần Tô Trà Trà đã sớm uống đến thiên hôn địa ám, ôm vị tiểu ca ca bên cạnh vừa cười vừa hát, căn bản là không có lòng dạ mà để ý đến bên Uyển Dư xảy ra chuyện gì.
Thấy môi của chàng trai cách cô càng lúc càng gần, Uyển Dư theo bản năng che miệng cậu ta lại.
Cô còn chưa kịp đưa tay ra, người cô bất chợt bị nhấc lên.
"Uyển Dư, em thật đúng là có bản lĩnh lớn!"
Thanh âm Lục Minh Thành lạnh giống như băng tuyết trên đỉnh núi vang lên bên tai Uyển Dư, khiến cô giật mình.
Mới vừa nãy không phải ảo giác của cô, cậu trẻ thật sự có ở đây! Tiểu ca ca đó trà trộn nơi gió trăng nhiều năm đã thành tinh trong loài người, làm sao có thể không nhận ra Lục Minh Thành! Cậu ta vội vàng nuốt ngụm rượu trong miệng xuống, nhìn Lục Minh Thành cười xòa: "Lục thiếu! "
Lục Minh Thành trái lại không thèm nhìn cậu ta một cái, trực tiếp vác Uyển Dư lên trên vai như gánh bao gạo.
"Uyển Dư, em hôm nay đúng là làm anh phải nhìn với cặp mắt khác!"
Thanh âm Lục Minh Thành không lớn nhưng vô hình tản mát ra uy thế và tức giận, làm cô nghe đến liên sợ hãi.