Nàng Của Anh


Uyển Dư biết, bệnh trầm cảm của Tô Trà Trà lại tái phát.

Thế nhưng cô vẫn cảm thấy may mẫn, lần này Tô Trà Trà bệnh chỉ là không muốn sống nữa, chỉ không còn giống như trước đây, không khống chế được bản thân mà cắt cổ tay tự sát.

Dù vậy, đã trì hoãn suốt hai ngày rồi, nếu không đưa cô đến bệnh viện, chỉ sợ thần tiên cũng không cứu được cô.

Tô Trà Trà cực ghét đi đến bệnh viện, Uyển Dư biết, nhưng cô vẫn bắt ép cô ấy đến bệnh viện khám.

Thân thể Diệp Uyển Nghi hồi phục rất nhanh.

Ngày hôm nay, Uyển Dư đến làm thủ tục xuất viện cho cô bé.

Uyển Dư nhờ Lục Hi giúp đỡ đón Diệp Uyển Nghi xuất viện, vì cô không định đưa Tô Trà Trà vào bệnh viện đa khoa, mà dự định sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện đông y.

Dù sao cô cũng làm ở bệnh viện đông y, có gì cũng sẽ dễ dàng chăm sóc Tô Trà Trà hơn.

Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi nghe nói Tô Trà Trà nằm viện, vì vậy khi vừa mới ra viện, dù rằng Lục Hi không muốn để Diệp Uyển Nghi chạy nhảy lung tung, thế nhưng cô bé nhất quyết muốn đến thăm Tô Trà Trà.

Cuối cùng, Lục Hi cũng chỉ có thể chiều ý cô bé, để cô bé và Diệp Gia Bảo đi thăm.

Khi nhìn thấy gương mặt Tô Trà Trà tái nhợt, toàn thân cô không cử động nằm trên giường, nước mắt Diệp Uyển Nghi liền rưng rưng rơi xuống, còn gương mặt Diệp Gia Bảo thì ngập tràn căng thắng, con ngươi mang theo vẻ nặng nề.


Trong lòng hai đứa nhỏ, đì Trà Trà và mẹ là hai người thân thiết nhất.

Nhìn bộ dạng Tô Trà Trà hoàn toàn không có chút sức sống nào khiến cho hai đứa nhỏ đau như bị dao cắt.

Diệp Uyển Nghi dùng sức nắm lấy tay Tô Trà Trà: "Dì Trà Trà à, dì có thể đồng ý với con, thức dậy nhanh một chút được không?"
"Bối Bối rất kiên cường, bây giờ Bối Bối khỏe rồi.

Dì Trà Trà, dì đồng ý với con, cùng kiên cường với Bồi Bối có được không?"
"Dì Trà Trà, lại là Chiến thiếu bắt nạt dì phải không?"
Diệp Gia Bảo nhìn thấy khóe môi Tô Trà Trà dính đầy vết máu khô, lòng cũng căm phẫn sục sôi: "Dì Trà Trà, con thật sự muốn mau lớn.

Chờ khi con lớn rồi, sẽ không để người xấu bắt nạt dì nữa"
Vốn dĩ, hình tượng Chiến Mẫn Quân trong lòng hai đứa nhỏ đã cực tệ.

Lần này, Tô Trà Trà nằm viện lại càng khiến hình tượng của Chiến Mẫn Quân trong lòng hai đứa trẻ hạ xuống thêm một bậc, hoàn toàn trở thành người xấu.

Uyển Dư đã giúp Tô Trà Trà xử lý tốt vết thương trên lưng.

Cô lo lắng thân thể Tô Trà Trà, vì vậy làm xét nghiệm toàn diện cho Tô Trà Trà.

Người Tô Trà Trà không có thương tổn gì nghiêm trọng, thế nhưng Uyển Dư lại phát hiện, Tô Trà Trà mang thai.

Uyển Dư dùng ngón chân ngẫm nghĩ cũng biết, đứa nhỏ này là của Chiến Mẫn Quân.

Cô cũng biết rõ, Tô Trà Trà không cần đứa nhỏ này, thế nhưng cô ấy là mẹ, cô ấy có quyền quyết định chuyện mang thai của mình.

Sau khi Tô Trà Trà tỉnh dậy, Uyển Dư sẽ theo quy củ mà báo chuyện này cho cô.

Quả thực, sau khi Tô Trà Trà biết được mình mang thai, tâm tình vô cùng kích động: "Uyển Dư, mình không cần đứa nhỏ này! A Uyển, cậu giúp mình! Giúp mình sắp xếp phẫu thuật bỏ đứa bé này đit"
Lúc Tô Trà Trà nói lời này, Uyển Dư và Lục Minh Thành đang ở cùng với nhau.

Khi đó, Lục Minh Thành vừa vặn đang gọi điện cho Chiến Mẫn Quân.

Gần đầy, Lục Minh Thành đã bắt đầu ra tay với công ty nhà họ An, khiến cho cổ phiếu của bọn họ, thẳng tắp mà rơi xuống.

Chiến Mẫn Quân gọi điện là để yêu cầu Lục Minh Thành dừng tay, thế nhưng không ngờ, vừa mở lời chưa kịp nói chuyện, anh ta đã nghe thấy giọng nói của Tô Trà Trà.

Cô nói, cô muốn bỏ đứa bé này! Tô Trà Trà, mang thai rồi? Tô Trà Trà, người phụ nữ này, thật sự mang thai rồi sao!? Cô ấy mang thai, thế nhưng lại không muốn sinh đứa bé này rai Thế nhưng đó chính là con của Chiến Mẫn Quân anh! Đứa nhỏ này của anh, cô dựa vào cái gì mà quyết định sống chết của con anh chứ! Nghĩ đến chuyện đưa con mình đang nằm trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Chiến Mẫn Quân cũng không quản chuyện nhà họ An nữa.


Anh ta rít gào trong điện thoại: "Lục Cửu, cậu đâu rồi? Đưa điện thoại cho Tô Trà Trà đi!"
Thanh âm của Chiến Mẫn Quân quá lớn, cả Uyển Dư và Tô Trà Trà đều nghe thấy giọng nói của anh ta từ trong điện thoại truyền đến.

Sắc mặt Tô Trà Trà vốn đã không dễ nhìn, sau khi nghe được giọng của Chiến Mẫn Quân, vẻ mặt của cô lại càng tái nhợt đến đáng sợ.

Trầm ngâm chốc lát, cuối cùng cô vẫn nhận lấy điện thoại từ trong tay của Lục Minh Thành.

Điện thoại còn chưa kịp đặt lên tai mình, Tô Trà Trà đã nghe được tiếng rống giận dữ của Chiến Mẫn Quân: "Tô Trà Trà, người phụ nữ này, nếu như cô dám giết con của tôi, tôi nhất định không tha cho cô!"
"Chiến Mẫn Quân, anh đừng có mà ảo tưởng nữa!"
Giọng nói của Tô Trà Trà khàn khàn, mang theo một ý cười trào phúng nhàn nhạt: "Là con của tôi, liên quan gì đến anh!"
"Tô Trà Trà, đó là con của tôi, cô nhất định phải sinh đứa nhỏ rat"
Nghe thấy giọng nói đầy ra lệnh của Chiến Mẫn Quân trong điện thoại, Tô Trà Trà cười đến muốn đứt gân.

Thật sự là quá buồn cười mà, sáu năm trước, cô muốn sinh đứa con kia biết bao nhiêu, thế nhưng chính anh là người tàn nhẫn ra lệnh giết chết đứa nhỏ.

Hiện tại, cô có chết cũng không muốn lần nữa tái sinh cho con trai của anh ta, thì anh ta lại muốn đứa nhỏ này.

Chiến Mẫn Quân, đầu óc của anh ta, không phải bị lừa đá rồi đó chứ? "Chiến Mẫn Quân, tôi không muốn đứa nhỏ này!"
Tô Trà Trà dừng lại một chút, gằn từng câu từng chữ mà tiếp tục: "Bây giờ tôi sẽ phá thai!"
"Tô Trà Trà, cô dám!"
Chiến Mẫn Quân tức giận đến mức hận không thể ném điện thoại trong tay cho vỡ nát, vì nếu anh ta làm như vậy, lập tức sẽ không thể nghe giọng của Tô Trà Trà nữa.

Cuối cùng, anh ta đành ép mình nhịn xuống kích động muốn đập điện thoại.

"Tô Trà Trà, bây giờ cô ở đâu? Tôi lập tức đến tìm cô!"
Chung quy, Chiến Mẫn Quân vân quyết định thỏa hiệp.


Anh ta tự nhủ với mình, hiện tại anh ta gấp gáp như vậy, không phải bởi vì anh ta quan tâm đến Tô Trà Trà, chỉ là vì anh ta đang lo lắng rằng Tô Trà Trà sẽ tự ý quyết định số phận của con anh ta.

"Tới tìm tôi?"
Tô Trà Trà cười: "Chiến Mẫn Quân, anh muốn đến đây nhìn xác con tôi sao? Tôt! Bệnh viện đông y, hoan nghênh anh tới nhận xác đứa nhỏ lắm đấy!"
Nói xong lời này, Tô Trà Trà thẳng thừng cúp máy.

Chiến Mẫn Quân giận đến mức dậm chân.

Anh ta nói lâu như vậy, cuối cùng cô vẫn quyết định bỏ đứa nhỏ này! Chiến Mẫn Quân sống trên đời nhiều năm như vậy, lúc nào cũng là người nói một không hai!
Ha, vậy mà bây giờ, anh ta lại vì một người phụ nữ, tức giận đến mức không còn là chính mình.

Chiến Mẫn Quân giận đến độ muốn róc thịt Tô Trà Trà, thế nhưng hiện tại, trong bụng Tô Trà Trà đang mang cốt nhục của anh, vì vậy trong lòng anh đột nhiên có loại cảm giác rung động ấm áp.

Bọn họ, đã từng mất một đứa con.

Và hiện tại, cô đang mang thai con trai của anh, chuyện này chẳng lẽ là, ông trời đang bồi thường cho họ sao? Anh ta không dám trì hoãn nữa, Tô Trà Trà đang thật sự muốn phá thai.

Vì vậy anh ta không thể trì hoãn thêm một chút, lập tức chụp chìa khóa xe, phóng ra bên ngoài.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận