Nàng Của Anh


Uyển Dư ngồi xuống giường, cô dùng sức nắm chặt điện thoại, dứt khoát tắt máy.

Mỗi một thanh âm của Vũ Nguyệt Viên vang lên, cũng giống như một cây kim đâm vào tim của Uyển Dư, đau đến mức cô không thở nổi.

Tay Uyển Dư không ngừng run rẩy, hai tay nắm lấy nhau, dùng sức giữ chặt để nó đừng tiếp tục run lên vậy nữa.

Từng giây từng phút trôi qua, Lục Minh Thành vẫn chưa quay về, Uyển Dư lại lần nữa tựa như tự tìm ngược, bấm gọi anh.

Uyển Dư chính là loại người như vậy, không thích giấu giấu diếm diếm, có chết cũng phải chết rõ ràng.

"Cậu trẻ!
"Anh Cửu! A! anh Cửu! Ừm! anh Cửu, anh thật lợi hại! Anh Cửu, em không xong rồi! Em! A! A! Ưm.

.

"
Uyển Dư không lập tức cúp điện thoại, cô cười thê lương, tai nghe thấy những thanh âm từ trong di động truyền đến.

Khoảng thời gian từ lúc cô gọi điện lần trước đến giờ cũng đã gần một giờ, cậu trẻ vẫn còn chưa xong! Ý cười trên khóe môi Uyển Dư lại ngày một bị thương.

Không phải sao, cậu trẻ trước nay vẫn luôn dai sức như vậy, chỉ là hằng đêm đều như vậy, anh cũng không sợ kiệt sức sao! Cô nặng nề cúp điện thoại, trở lại nằm trên giường, lật đến lật lui thể nào cũng không ngủ được.


Trong đầu cô giống như có ma chú liên tục niệm đi niệm lại thanh âm động tình của Vũ Nguyệt Viên.

Anh Cửu, anh nhẹ một chút!
Anh Cửu, anh khỏe quá!
Uyển Dư bị thanh âm của Vũ Nguyệt Viên hành hạ đến hơn nửa đêm, tận đến khi trời hửng sáng mới có thể ngủ.

Tình trường không được như mong muốn, gương mặt Uyển Dư không chút sức sống, hơn nửa đêm không ngủ được, cuối cùng Uyển Dư cũng chỉ có thể mang đôi mắt gấu trúc đi làm.

Ở bệnh viện, cô không ngừng nhìn điện thoại của mình, chờ mong Lục Minh Thành sẽ gợi lại, giải thích với mình.

Thế nhưng, Lục Minh Thành không có gọi điện cho cô, một cái tin nhắn cũng không nhắn, tận đến khuya, cô hoàn thành công việc ở bệnh viện, trở về nhà, anh cũng không liên hệ với cô.

Cậu trẻ đây là, vui đến quên trời quên đất rồi sao? Uyển Dư đương nhiên cũng có lòng tự trọng của mình, cô bị anh chọc giận như vậy, đương nhiên sẽ không chủ động gọi điện cho anh.

Anh không liên lạc với cô, cô cũng sẽ như vậy, cô có thể vui vẻ tự tại! Ca khúc chủ đề của bộ phim truyền hình do Tôn Thanh Thanh làm giám chẽ vẫn chưa tìm được ứng cử viên phù hợp để thế hiện.

Cô đã mời rất nhiều ca sĩ, thế nhưng không một ai có thể hát ra cảm xúc đứt ruột đứt gan, đau khổ triền miên mà cô muốn.

Uyển Dư đề cử Tô Trà Trà cho Tôn Thanh Thanh, Tô trà Trà vì đứa nhỏ trong bụng, đồng thời cũng muốn tự chí tự cường, thêm cả hát bài này cũng không cần phải lộ mặt, vì vậy cô hiển nhiên là vui vẻ đồng ý.

Tô Trà Trà vừa cất tiếng hát đã khiến Tôn Thanh Thanh kinh diễm.

Cô lập tức ra hiệu, quyết định Tô Trà Trà sẽ thể hiện bài hát này.

Tôn Thanh Thanh vô cùng cảm kích Uyển Dư và Tô Trà Trà, tối hôm đó mời cô và một vài bạn tốt đi liên hoan.

Trước đây, Uyển Dư vẫn cảm thấy, Tô Trà Trà rất có thể sẽ không bén duyên với giới âm nhạc được, thế nhưng hiện tại, cô không cho là như vậy.

Tô Trà Trà đã từng ngồi tù, thế nhưng việc làm trái lương tâm như vậy đều không phải do Tô Trà Trà làm, cô chỉ là bị người khác hãm hại.

Đây là muốn cô trốn đi cả đời, sống ở nơi âm u, tăm tối sao? Chuyện này hoàn toàn không công bằng với Tô Trà Trà, toàn bộ tiện nghi đều thuộc về tên trab nam cặn bã và An Ninh! Chờ đi, cô sẽ nhìn đến ngày Tô Trà Trà mang hào quang vạn trượng, tàn nhân đạp chết tên tra nam cặn bã và An Ninh dưới chân! Có thể biểu diễn được ca khúc chủ đề trong phim truyền hình của một vị chế tác nổi tiếng, Tô Trà Trà thật sự vui vẻ.

Thế nhưng hiện tại cô đang mang thai, vì vậy không thể uống rượu, chỉ uống nước lọc.

Uống nước hơi nhiều, Tô Trà Trà cần vào nhà vệ sinh, thế nhưng không ngờ, trước cửa cô lại đụng phải Lâm Tiêu.

Tô Trà Trà không có ý định phản ứng Lâm Tiêu.

Dưới cái nhìn của cô, Lâm Tiêu chính là một tên thần kinh.


Cô căn bản không nhớ hai người đã từng gặp nhau thế nào, vậy mà buổi tối hôm ấy, anh ta lại cưỡng ép mang cô về biệt thự của anh ta.

Loại người nguy hiểm, khó hiểu như vậy, theo nguyên tắc của Tô Trà Trà, có thể né liên né.

Huống chi, hiện tại cô còn đang mang thai, có chuyện bất ngờ gì thật sự không chịu nổi.

Đêm đó, cô nhảy khói xe, may là đứa nhỏ không gặp vấn đề gì, thế nhưng hiện tại cô thật có chút sợ hãi.

Cô vội vàng rời khỏi nhà vệ sinh, cúi thấp đầu, dự định mau chóng về chỗ ngồi của mình.

Thể nhưng không ngờ, Lâm Tiêu lại đứng bất động, không để cô đi.

Anh ta bắt được cổ tay Tô Trà Trà, khóe môi mang theo nụ cười ngông cuồng: "Tô Trà Trà, chớ vội đi chứ! Cô gấp như vậy làm gì? Vội vàng đi làm điếm sao?"
"Anh thả tôi ra!"
Tô Trà Trà dùng sức, liền muốn tránh khỏi Lâm Tiêu: "Lâm Tiêu, anh có bệnh phải không! Tôi căn bản là không quan biết anh! Sao anh cứ làm khó dễ tôi mãi vậy!"
"Không quen biết tôi?"
Lâm Tiêu cười đến mức tàn ác: "Tô Trà Trà, cô đùa đấy à! Miệng cô kêu tên tôi nhiều như vậy, bây giờ lại nói không quen biết tôi sao? Tô Trà Trà, loại kỹ nữ như cô, còn bày chuyện lập bàn thờ trinh tiết à?"
Lời này của Lâm Tiêu quá phận quá đáng, nếu không phải còn kiêng kị đứa nhỏ trong bụng, cô nhất định phải nắm lấy cái miệng của anh ta, xé nát! Tô Trà Trà theo bản năng bảo hộ trước bụng, tận lực bình tĩnh tâm tình và ngữ khí, quay lại nói với Lâm Tiêu: "Đạo diễn Lâm, tôi còn có việc, mong anh thả tôi ra!"
"Có việc? Có việc với người đàn ông khác sao?"
Lâm Tiêu xấu xa nở nụ cười, anh ta hướng về môi Tô Trà Trà: "Tô Trà Trà, cô theo người đàn ông khác cũng là bán thân, theo tôi cũng là bán thân, không bằng, cô cứ ra giá cao, tôi chí.

Thế nào?"
"Một triệu!"
Lâm Tiêu bày ra bộ dáng chắc chẩn: "Một triệu khẳng định là nhiều tiền hơn người kia cho cô rồi phải không? Tô Trà Trà, đêm nay chúng ta tìm chút kích thích đi!"
Tô Trà Trà bị lời này của Lâm Tiêu làm cho tức đến trắng bệch mặt.

Ai cần đồng tiền dơ bẩn của anh ta! Còn kích thích hả? Kích thích cái em gái anh ta ấy! Tô Trà Trà dùng sức trên chân, giày cao gót mạnh mẽ đạp lên bàn chân Lâm Tiêu.


Lâm Tiêu bị đau, thế nhưng vẫn nhất quyết không thả Tô Trà Trà.

Anh ta mạnh bạo lôi kéo Tô Trà Trà vào phòng riêng trong nhà vệ sinh nam, đóng cửa lại.

"Lâm Tiêu, anh thả tôi đi mau!"
Tô Trà Trà muốn mở cửa phòng ngăn, thế nhưng Lâm Tiêu trực tiếp ép người cô trên cửa.

Phòng vệ sinh này, sạch sẽ đến mức người ta có thể ngồi bên trong ăn cơm, thế nhưng bị một người đàn ông ép người trong này, Tô Trà Trà vẫn rất khó chịu.

Tô Trà Trà không phải là phụ nữ chưa trải qua những chuyện này, đương nhiên biết rõ Lâm Tiêu muốn làm gì với cô.

Cô muốn liều mạng với Lâm Tiêu, thế nhưng lúc này cô đang mang thai, thật sự không muốn mạo hiểm đứa nhỏ trong bụng, cũng không muốn dùng quá nhiều sức.

"Tô Trà Trà, có phải là rất kích thích không?"
Lâm Tiêu vừa nói, vừa tốc váy Tô Trà Trà lên.

Bàn tay to lớn của anh ta chạm vào hông Tô Trà Trà, cảm nhận huyết dịch trên người mình tập trung thẳng về một chỗ.

"Tô Trà Trà, cô không nhìn đến tôi! Cô không nhìn lọt mắt tôi đấy à?"
Lâm Tiêu tà quái cười cười: "Không nhìn lọt mắt thì sao, không phải bây giờ cô đang muốn giơ chân, làm bé ngoan của tôi sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận