Nàng Của Anh


Vũ Nguyệt Viên ngẩng đầu lên nhìn Uyển Dư: "Uyển Dư, cô thật sự là hiểu lầm tôi và anh Cửu rồi.

Tôi không biết cô đang nói cái gì cả, sao tôi có thể ở trên giường kêu tên anh Cửu được?"
"Ở trong lòng tôi, đúng thật anh Cửu là người đàn ông lợi hại nhất, thế nhưng lời này, tôi thật sự không nói ở trên giường"
Lời này của Cung viện nghe vừa trật tự lại rõ là vô tội, thế nhưng càng nghe lại càng giống như đang dội nước bẩn lên người Uyển Dư.

Uyển Dư không phản ứng Vũ Nguyệt Viên, cô chỉ nhìn Lục Minh Thành ở trước mặt, gắn từng chữ: "Cậu trẻ, nếu như anh và Vũ Nguyệt Viên không có gì, sao đêm hôm khuya khoắt anh lại đi tìm cô ấy? Hơn nữa, em gọi điện cho anh lại nghe tiếng cô ấy?"
"Em gọi cho anh?"
Gương mặt Lục Minh Thành mờ mịt, trông không giống giả vờ: "Uyển Dư, anh không có nhận được điện thoại của em"
Vũ Nguyệt Viên cũng bận bịu nói chuyện thay Lục Minh Thành: "Uyển Dư, cô có chắc là không nhìn nhầm không? Nếu thật sự là cô gọi cho anh Cửu, sao anh ấy lại không biết?"
"Uyển Dư, hai người ở bên cạnh nhau quan trọng nhất là chân thành và tin tưởng.

Tôi rất hâm mộ cô có thể ở bên anh Cửu, chỉ hi vọng cô cũng có thể quý trọng anh Cửu, đừng oan uổng anh ấy như vậy"
Nghe xong lời của Vũ Nguyệt Viên, ánh mắt Lục Minh Thành nhất thời đen tối như mực, nhưng cũng không phải vì mấy câu nói của Vũ Nguyệt Viên mà chán ghét Uyển Dư.

Chỉ là, anh không thích người khác nói chuyện giảng đạo, chỉ trích người đàn bà của anh ta.


Người phụ nữ Lục Minh Thành anh yêu thật sự sẽ cố tình gây sự sao? Sẽ cố tình nghi ngờ anh sao? Anh tình nguyện bao dung côi "Vũ Nguyệt Viên, cô nói lời này nghe thật đàng hoàng nhỉ!"
Giang Tuấn Thành ngồi một bên cũng đã không yên: "Tôi không tin A Uyến tiểu tiên nữ của tôi sẽ oan uổng Lục cửu! Lục cửu, cậu cũng đừng giả vờ, có lên giường với Vũ Nguyệt Viên thì cứ nói thẳng! Cái loại đàn ông có làm mà không dám nhận, cứ giấu giấu diếm diếm như vậy còn đáng làm đàn ông sao?"
A Uyển tiểu tiên nữ của tôi!
Danh xưng này, thật chói tai! Người phụ nữ của Lục Minh Thành, tại sao lại là A Uyển tiểu tiên nữ của Giang nhị chứ? Giang nhị này, thật sự là muốn ăn đòn rồi! Nắm đấm của Lục Minh Thành không tự chủ được mà siết lại, nếu không phải vì anh không muốn hù dọa đến Uyển Dư, anh đã lao đến đánh Giang Tuấn Thành một trận.

"Giang nhị, sao anh có thể nói anh Cửu như vậy!"
Vũ Nguyệt Viên bày ra bộ đáng bất mãn vì Lục Minh Thành bị chỉ trích: "Uyển Dư oan uống tôi và anh Cửu thì thôi đi, anh cũng không thể giúp cô ta làm vậy!"
"Chúng ta đều là người cùng nhau lớn lên, tôi và anh Cứu là dạng người gì, mọi người không biết rõ sao? Tôi không muốn giải thích, ngày hôm nay tôi ở đây nói một câu, tôi và anh Cửu là hoàn toàn trong sạch, không hề làm gì cải"
Bởi vì vừa nãy đã xảy ra sự việc trong nhà vệ sinh nên gương mặt của Lâm Tiêu cũng còn chút khó coi, thể nhưng Vũ Nguyệt Viên dù sao vẫn là người có giao tình bấy lâu, anh ta cũng phải nói vào một câu.

"Giang nhị, tôi cũng tin tưởng Tiểu Viên và Lục cửu không phải người như thể, trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm"
Quý Ngôn chỉ sợ Lục Minh Thành bị Uyển Dư đá, lập tức cũng nói chen vào: "Đúng vậy, cửu tẩu à, tôi cảm thấy cô nên cho Lục cửu cơ hội"
"Cho cơ hội gì chứ?"
Giang Tuấn Thành chỉ sợ Uyển Dư lại lần nữa đắm chìm trong cái ôm của Lục Minh Thành, nhất thời cuống mắt lên: "Một lần bất trung, cả đời không màng.

Người đàn ông làm chuyện không biết giới hạn như vậy, chỉ cần có một là sẽ có vô số lần.

Ai biết, ngày mai cậu ta có thể làm cùng với cả A Uyến tiểu tiên nữ và Vũ Nguyệt Viên luôn hay không.

Đến lúc đó, cậu ta cõng cả A Uyến tiểu tiên nữ với Vũ Nguyệt Viên, Trần Viện, Lý Viện gì luôn không?"
"A Uyển tiểu tiên nữ, nghe tôi đi không sai đâu, người đàn ông đã phụ lòng cô, không thể ở bên nữa! Tôi đảm bảo, cả đời này tôi không để cô thương tâm một chút!
chút nào!"
"Giang nhị, cậu câm miệng!"
Gương mặt tuấn tú của Lục Minh Thành đã đen đến mức không khác gì than đá.

Giang nhị này ở trước mặt anh tán tỉnh người đàn bà của anh, coi anh chết rồi không phải sao! Lục Minh Thành chẳng muốn lại tiếp tục để ý đến tên Giang Tuấn Thành liên tục đục khoét tình anh em kia nữa, quay sang nhìn sâu vào ánh mắt của Uyển Dư: "Uyển Dư, em nói oan cho anh"
Trong thanh âm của Lục Minh Thành không có gì bất mãn, chỉ mang theo vài phần oan ức cùng làm nũng.

Anh đúng thật là bị Uyển Dư nghĩ oan rồi, so với vợ thằng Đậu còn oan hơn có được không! Hiện tại, anh cực kì cần Uyển Dư dỗ dành.


Nghe thấy giọng nói của Lục Minh Thành, mọi người ở đó giống như được mở rộng tầm mắt, chỉ có Quý Ngôn là vẫn còn bình tĩnh.

Dù sao, Lục Minh Thành làm nũng, nhõng nhẽo gì ở trước mặt Uyển Dư cũng không phải là lần đầu.

Lâm Tiêu và Giang Tuấn Thành ngồi ở chỗ tối, căm đầu muốn rớt xuống cả rồi.

Lục Cửu cao tại thượng, ngông cuồng tự đại, hỉ nộ không lộ, sát phạt quyết đoán lại!
lại có thể làm nũng trước mặt phụ nữ sao? Đêm nay, bọn họ đúng là gặp quỷ rồi! Sắc mặt Vũ Nguyệt Viên đã cực kỳ khó coi, tuy rằng cô ta vẫn có thế duy trì bộ dạng tao nhã, cao quý.

Thế nhưng, sắc mặt đã trắng bệch, làm thế nào cũng không che giấu được.

Trong lòng Vũ Nguyệt Viên cố nhịn lại sự khó chịu nói không nên lời này.

Người này, vốn dĩ phải là người đàn ông của Vũ Nguyệt Viên, vốn dĩ tất cả những yêu thương, súng nịnh đều phải thuộc về cô ta.

Thể nhưng bây giờ, đều đã bị Uyển Dư cướp đi.

Người, một khi đã không cam tâm liên làm ra một ít chuyện không theo lý trí.

Lúc này, Vũ Nguyệt Viên thật sự có tâm tư muốn khiến cho Uyển Dư khổ sở.


Cô ta âm thầm cắn môi, lập tức mở miệng, giọng nói mang theo ý vị sâu xa: "Uyển Dư, cô oan uống tôi thì không sao, thế nhưng xin cô đừng oan uổng anh Cửu có được không? Anh Cửu kiêu ngạo như vậy, sao có thể để cô tùy tiện oan uống chứ!"
"Oan uống?"
Lời này cũng Vũ Nguyệt Viên thật sự nghiện làm trò: "Vũ Nguyệt Viên, tôi và cậu trẻ thế nào không cần người khác giả vờ nhảy ra làm người tốt.

Tôi không biết tôi có oan uổng cậu trẻ hay không, thế nhưng tôi có thể xác định, tôi không oan uống côi"
Nghe xong lời này của Uyển Dư, gương mặt nhỏ của Vũ Nguyệt Viên nhất thời trắng bệch.

Thế nhưng cô dùng loại ngữ khí cao cao tại thượng, không chút nhân nhượng mà mở miệng: "Uyển Dư, tôi không có giả vờ làm người tốt.

Tôi chỉ không nhịn được khi nhìn anh Cửu chịu ủy khuất! Dừng một chút, thanh âm của Vũ Nguyệt Viên lại vang lên, mang theo chút oan ức: "Tôi thừa nhận, từ nhỏ tôi đã ái mộ anh Cửu, thế nhưng tôi cũng tôn trọng anh Cửu, chuyện không nên làm tôi sẽ không làm.

Uyển Dư, tôi cũng muốn mặt, cô nói tôi như vậy, thì mặt mày tôi để đâu?"
"Cô nói tôi gọi tên cậu trẻ ở trên giường, loại chuyện không biết xấu hổ đó, tôi nghe thấy liên khó chịu"
"Nơi này toàn là người quen biết của chúng ta, nếu như những câu nói này người khác nghe được thì thanh danh của tôi hoàn toàn bị hủy hoại.

Uyển Dư, tôi hi vọng sau đó, lúc nói chuyện cô hãy lưu lại chỗ sống cho người khác chứ, đừng chỉ luôn! đừng chỉ luôn để bản thân dễ chịu"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận