Nàng Của Anh


Nghe xong lời của Chiến Mẫn Quân, Tô Trà Trà lại càng cười như điên dại.

Vừa nãy chính anh ta kêu cô câm miệng, vậy mà khi cô thực sự ngậm miệng, anh ta lại nói cô giả vờ câm.

Chiến Mẫn Quân, đúng thật là hỉ nộ vô thường! Nhìn thấy Tô Trà Trà cười như vậy, Chiến Mẫn Quân tức đến mức phát rồ.

Anh ta ghét nhất trên đời chính là nụ cười châm chọc của Tô Trà Trà.

Vì như vậy, giống như anh ta chẳng có tí trọng lượng nào trong mắt cô.

Hai con mắt Chiến Mẫn Quân ngày một đỏ, anh ta muốn có thế nắm lấy nụ cười trên mặt cô, xé nát! "Tô Trà Trà, cô thích tìm người để cưỡng hiếp người ta vậy sao? Được, nếu thật sự là cô thích như vậy.

Đêm nay, tôi cũng cho cô nấm thử mùi vị bị người luân phiên cưỡng hiếp.

"
Nói xong, Chiến Mẫn Quân mạnh mẽ dùng sức, lôi kéo Tô Trà Trà lên chiếc xe thể thao của mình.

Cho cô nếm thử mùi vị bị người luân phiên cưỡng hiếp!
Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Trà Trà trắng bệch đến đáng sợ.

Chiến Mẫn Quân đúng là tên điên, anh ta lại muốn!

Cô biết, Chiến Mẫn Quân chắc chắn không đưa cô đến được nơi nào tốt đẹp gì, vì vậy cô đương nhiên là không muốn ngồi trên xe anh ta.

Cô nắm chặt lấy cửa xe, không muốn vào trong, Thể nhưng chút khi lực của cô không phải là đổi thủ của Chiến Mẫn Quân! Chiến Mẫn Quân mạnh mẽ dùng sức, thân thể Tô Trà Trà rất nhanh đã nặng nề ngồi xuống phía sau xe.

"Chiến Mẫn Quân, tôi muốn xuống xe"
Chiếc xe thể thao của Chiến Mẫn Quân lao trên đường nhanh như chớp, Tô Trà Trà dùng sức vuốt cửa số xe, thế nhưng lúc này.

cô không dám nhảy.

Lần trước trên xe của Lâm Tiêu, con trai cô vẫn còn nguyên vẹn hoàn toàn là do may mắn.

Lần này, chưa chắc gì sẽ lại may mắn như vậy.

Cô không thổ nháy khói xe, cuối cùng chỉ có thế nỗ lực nói đạo lý với Chiến Mẫn Quân, hi vọng anh buông tha cố, "Chiến Mẫn Quân, tôi thật sự không tìm người hại An Ninh! Anh thả tôi xuống xe có được không? Tôi biết anh chán ghét tôi, sau này tôi chắc chắn không bao giờ xuất hiện trước mặt anh và An Ninh nữa đầu, anh thả tôi xuống, được không?"
Tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh!
Chiến Miẫn Quận cầm lấy vô lăng, lòng bàn tay to lớn đột nhiên cứng đờ.

Người phụ nữ này, có vội vàng phản rõ giới hạn với anh như vậy? Cô dám! Đúng vậy, cô thì có cái gì mà không dám! Ngay cả con trai của bọn họ, cô cũng có thể tàn nhẫn phá bỏ, vậy thì cô còn cái gì mà không dám! Càng nghĩ Chiến Mẫn Quân lại càng tức giận, anh đạp mạnh chân ga, lên ga.

Chiếc xe thể thao tăng tốc, lao nhanh như sét trên đường lớn.

Mấy ngày nay, vốn đĩ Tô Trà Trà vẫn luôn buồn nôn vô cùng, Chiến Mẫn Quân lại lái xe nhanh như vậy, bụng của cô không khống chế được mà cuồn cuộn.

Cô dùng sức đập lưng ghế của Chiến Mẫn Quân: "Chiến Mẫn Quân, anh dừng xe! Tôi thật sự rất khó chịu, anh dừng xe đi có được không!"
"Tô Trà Trà, cô đừng có mà giả vờ"
Trong thanh âm của Chiến Mẫn Quân không có chút ôn nhu nào: "Nghiệp chướng cô làm, cô phải gánh! Tối hôm nay, đều là do cô tự tìm!"
Bụng Tô Trà Trà đã rất khó chịu, đầu óc cô càng lúc càng hỗn độn, mùi vị này quá dän vặt người, khiến cho cô không có khí lực mà đáp lại lời của Chiến Mẫn Quân nữa.

Cô vô cùng ngồi ở ghế sau.

Cô cho rằng, dưới tình huống này cô sẽ không thể ngủ.

Thế nhưng không ngờ, chỉ một giây sau, cả thế giới của cô đã chìm vào mê man.

Khi tỉnh lại!
Tô Trà Trà phát hiện ra mình đã ở trong một nhà xưởng bỏ hoang.


Trên người cô, khắp nơi đều đau rát, hiển nhiên là vì bị Chiến Mẫn Quân quăng xuống đất.

Cô vừa định từ dưới đất bò dậy đã nghe thấy giọng nói lãnh khốc của Chiến Mẫn Quân vang lên.

"Tô Trà Trà, quả nhiên là cô giả chết!"
Không chờ Tô Trà Trà trả lời, Chiến Mẫn Quân đã lạnh giọng tiếp tục: "Tô Trà Trà, đám người bắt nạt Tiểu Ninh đều rất là Cường tráng! Nếu như đêm nay bọn họ hầu hạ cô, nhất định là cô!
sướng chết đấy!"
"Chiến Mẫn Quân, anh nói cái gì?"
Đồng tử Tô Trà Trà co rút nhanh chóng, cô biết, Chiến Mẫn Quân không phải người, anh ta còn không bằng cả cầm thú.

Thế nhưng cô hoàn toàn không ngờ được, anh ta lại muốn đem cô cho đàn ông!
Hơn nữa, là một đám đàn ông! "Tô Trà Trà, tôi nói, tối hôm nay cô cho người thương tổn Tiểu Ninh, vậy bây giờ đám người kia sẽ đến hầu hạ cô.

Tôi đảm bảo, cô nhất định sẽ cả đời không quên ngày hôm nay!"
Cả đời không quên.

Mấy chữ này, Chiến Mẫn Quân là cắn răng mới nói ra được.

Nghĩ đến cổ tay An Ninh quấn mấy tầng băng gạc, bàn tay Chiến Mẫn Quân không tự chủ được siết chặt.

Nếu không phải vì muốn Tô Trà Trà có được tiện nghi, anh đã sớm bẻ cổ cô.

Anh hoàn toàn không hiểu vì sao bản thân lại phẫn nộ như vậy, rốt cuộc có phải là do hận Tô Trà Trà ác độc không biết hối cải hay không? Anh hận nhất, kỳ thực chính là vì đối với Tô Trà Trà vẫn không đành lòng.

Đúng vậy, dù là Tô Trà Trà có lần nữa làm An Ninh tổn thương, anh vẫn sẽ không đành lòng giết cô.

Vừa nãy, thời điểm xuống xe, anh thấy gương mặt Tô Trà Trà trắng bệch, cô hôn mê bất tỉnh, trong lòng anh, đau đến cuồng loạn.


Cùng lúc đó, anh nóng lòng như lửa đốt, chỉ sợ thân thể Tô Trà Trà xảy ra vấn đề gì.

Không ngờ, anh vừa đặt cô xuống nền đất của nhà xưởng, cô liền mở mắt.

Hóa ra, chỉ là ngủ thiếp mất.

Anh khó chịu như vậy, bị hận thù thiêu đốt lấy tim gan như vậy, mà kẻ đầu sỏ khởi xướng mọi tội nghiệt, người phụ nữ không biết xấu hổ kia lại thoải mái ngủ ngon! Nghĩ đến việc một tia đau lòng cùng thương tiếc lướt qua trong lòng, Chiến Mẫn Quân lại càng thêm hận không thế lột da tróc thịt Tô Trà Trà, mà nếu có, cũng không đủ để tiêu trừ nỗi hận ghi lòng tạc dạ của anh tai "Chiến Mẫn Quân, anh là tên chó điên! Anh mau thả tôi ra! Anh không thể làm như vậy với tôi! Anh không thể"
Tô Trà Trà dùng sức ấn bụng mình, gương mặt nhỏ nhắn nghiêng nước nghiêng thành của cô hiểm thấy vẻ hoảng loạn ngập tràn.

Chiến Mẫn Quân tìm đến mấy người đàn ông này, khẳng định không phải là người lương thiện.

Nếu tối hôm nay, bọn họ đồng loạt dẫn vặt cô, con trai của cô nhất định không chịu nổi! Tô Trà Trà không muốn để cho Chiến Mẫn Quân biết chuyện mình có con, thế nhưng dưới tình huống này, cô vì bảo vệ con trai, cũng không thể nghĩ nhiều như vậy nữa.

Cô dùng sức thở hổn hển một hơi, ngẩng đầu quay cằm nói với Chiến Mẫn Quân: "Chiến Mẫn Quân, anh không thể làm như vậy với tôi! Anh mau thả tôi ra khỏi đây! Tôi đang mang thai! Nếu như anh để cho những người đàn ông kia làm như vậy, con của tôi nhất định sẽ mất mạng!"
Nghe thấy lời này của Tô Trà Trà, lệ khí trong con ngươi của Chiến Mẫn Quân nháy máy đã tràn ra.

Anh ta cười gằn nhìn Tô Trà Trà, từng từ bén như lưỡi dao: "Tô Trà Trà, con trai của tôi đã sớm chết rồi! Chính cô là người tàn nhất giết nó! Làm sao, cô giết con của tôi rôi, bây giờ vì muốn giữ mạng mà lấy đứa nhỏ ra làm bia đỡ đạn sao? Tô Trà Trà, cô sao có thể đê tiện như vậy! Trên đời thật sự không có người phụ nữ nào đê tiện như cô nữa! Tô Trà Trà, cô hại Tiểu Ninh, khiến cho Tiểu Ninh sống không bằng chết.

Tối hôm nay, tôi nhất định cho cô vạn kiếp bất phục!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận