Nàng Của Anh


"Chiến Mẫn Quân, tôi không có phá đứa nhỏ kia! Nếu anh không tin, tôi có thế đến bệnh viện kiểm tra.

Tôi thật sự đang mang thai, anh không thể để người khác làm vậy với tôi! Anh không thể.

.

"
Chiến Mẫn Quân nóng giận cắt ngang: "Tô Trà Trà, trước đó là cô không muốn con của tôi, bây giờ cô mang thứ gì trong bụng, nó chết cũng đáng!"
Tô Trà Trà cụp mắt, cô nhìn chằm chằm xuống dưới bụng.

Đúng vậy, anh ta là loại người như vậy, làm sao có khả năng để ý đến đứa nhỏ trong bụng của cô chứt Sáu năm trước, chính anh ta tàn nhẫn cho người giết chết con trai của cô, vậy hôm nay anh ta cũng không để cho đứa nhỏ này sống! Cô thật sự không tha thiết với tên đàn ông tâm địa sắt đá như Chiến Mẫn Quân, bây giờ dù cô có quỳ xuống cầu xin anh †a thì anh ta cũng không thèm quan tâm.

Chiến Mẫn Quân nhếch môi cười nhạt xoay mặt hét lớn về phía cửa: "Mau để bọn họ vào đây cho tôi!"
Chiến Mẫn Quân vừa nói dứt lời, bốn người đàn ông cường tráng liền đi vào.

Bọn họ đã đến từ trước, cũng đã biết rõ nhiệm vụ ngày hôm nay là gì.

Bọn họ cũng không dám nghĩ người phụ nữ ngồi dưới đất kia lại có quốc sắc thiên hương hơn cả An Ninh.

Ha ha hai An Ninh làm sao so được với người phụ nữ nằm trên đất kia chứ! Nếu như không phải Chiến Mẫn Quân vẫn còn đứng ở đây, bọn họ đã sớm ăn tươi nuốt sống Tô Trà Trà.


Chiến Mẫn Quân tức giận phất tay áo, lạnh lùng nhìn Tô Trà Trà và nói: "Bắt đầu đi!"
Sau đó thì ra ngoài.

Bắt đầu đi!
Tô Trà Trà chẳng muốn lãng phí khí lực bò dậy nữa.

Mấy người!
đàn ông kia nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Tô Trà Trà mà hồn phách cũng đã sớm bay đến trên người cô.

Thấy Chiến Mẫn Quân đã ra ngoài, bọn họ không thể chờ được liền nhào đến trên người Tô Trà Trà.

Tô Trà Trà thấy bọn đàn ông!
tiến đến ngày một gần, cô muốn mở miệng bảo bọn người này!
cút ngay, nhưng cô đã cảm thấy đêm nay dù có cố giấy dụa thế nào cũng là phí công! Tô Trà Trà vươn bàn tay trắng ngần ra dùng cơ thể ra hiệu cho đám đàn ông kia đừng gấp và nói: "Các người định là từng người tiến lên, hay là cùng nhau?"
Đám đàn ông kia không nghĩ là Tô Trà Trà lại chủ động như vậy, bọn họ vừa sợ lại vừa mừng quay sang nhìn nhau.

Cô nói tiếp: "Đêm nay chúng ta chơi ít trò kích thích đi?"
Một người đàn ông đáp lại: "Chuyện đó!
cô muốn chơi thể nào?"
Ở ngoài Chiến Mẫn Quân nghĩ thầm nếu Tô Trà Trà làm chuyện ấy cùng với bốn tên này mà bị đồn ra ngoài, vậy không phải mọi người nghĩ Chiến Mẫn Quân ta bị cảm một đống sừng saol Đúng vậy, anh không thể đứng yên ở đây nhìn được, không phải vì anh lo chuyện sống chết của Tô Trà Trà, mà bởi vì anh không muốn bị người vợ trước đáng ghét này cảm sừng! Sắc mặt Chiến Mẫn Quân đã ngày một khó coi, thế nhưng kiêu ngạo trong lòng không cho phép anh cứ như vậy mà buông tha Tô Trà Trà.

Trong này thì mấy người đàn ông nóng nảy hỏi: "Người đẹp à, em còn chưa nói muốn chơi với bọn anh thế nào đâu!"
Tô Trà Trà câu môi cười : "Tôi không thích tự mình cởi quần áo đâu"
Nhìn thấy đám đàn ông không chờ được muốn tiến tới cởi quần áo trên người cô, cô nói: "Đừng dùng tay! Tôi thích người khác dùng miệng giúp tôi cởi quần áo! Anh dùng miệng giúp tôi cởi quần áo được không?"
"Được, được, được!"
Đám đàn ông kia vội vàng nói.

Người phụ nữ này, sao cô ta dám! Chiến Mẫn Quân giận đến mức muốn giết người, thế nhưng hiện tại, anh ta cũng không biết ai mới là người đáng chết.

Tô Trà Trà mỉm cười cho dù đang cảm thấy rất kinh tởm.

"Các người làm sao ngốc nghếch vậy chứ! Cả nửa ngày rồi vẫn chưa cởi được bộ quần áo của tôi xuống! Các người nhanh hơn một chút đi, cởi đồ đi nào! Nghe thấy tiếng cười của Tô Trà Trà, Chiến Mẫn Quân chỉ cảm thấy ngọn lửa bừng bừng trong lồng ngực của anh vọt thẳng đến đỉnh đầu.

Nghĩ đến việc Tô Trà Trà ăn mặc câu người như vậy để quyến rũ bốn người đàn ông kia, Chiến Mẫn Quân cũng đã sớm quên mất chuyện anh ta chính là người đưa bốn tên này đến làm nhục Tô Trà Trà.

Anh chỉ cảm thấy, bây giờ anh không thể nhịn được nữa.


Anh trực tiếp đạp văng cửa gỗ xông thẳng vào bên trong.

Chiến Mẫn Quân hét to: "Cút"
Đám người kia hoàn toàn không hiểu vì sao Chiến Mẫn Quân đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy, tuy rằng rất không nỡ bỏ Tô Trà Trà nhưng bọn họ vì sợ gia thế của Chiến Mẫn Quân nên cuối cùng cũng chỉ có thể tiếc nuối rời khỏi căn phòng.

Quần áo trên người Tô Trà Trà đã bị đám đàn ông kia gỡ bỏ hơn phân nửa, cô cũng không chỉnh sửa quần áo trên người lại, cứ như vậy miễn cưỡng dựa nghiêng người trên tường, không có mảy may xao động mà nhìn chằm chằm Chiến Mẫn Quân.

"Làm sao, Chiến thiểu vậy muốn tôi chơi với anh sao? Thế nhưng vừa nấy tôi đã nói rồi, kỹ thuật của Chiến thiếu quá kém, tôi không có hứng!"
"Tô Trà Trà!"
Tô Trà Trà hoàn toàn không quan tâm Chiến Mẫn Quân tức giận, chậm rãi từ dưới đất đứng dậy: "Chiến thiếu, anh hản là biết kĩ thuật của mình kém chứ? Nếu như anh có chút tự biết mình biết người thì đừng tiếp tục ở đây làm người khác ngứa mắt, mau cút đi!"
Chiến Mẫn Quân vốn dĩ đã tức đến sắp nổ tung, nghe xong lời này của Tô Trà Trà, anh ta lại càng điên cuồng.

Đánh, cũng không đánh được, mảng thì Tô Trà Trà cũng không để tâm.

Chiến Mẫn Quân thực sự không cách nào kiềm chế cơn tức giận của chính mình, cuối cùng anh ta chỉ có thể tự mình giận đến phát rồ.

Sau khi Chiến Mẫn Quân rời đi, thế giới của Tô Trà Trà cuối cùng cũng trở về yên tĩnh.

Sau khi Tô Trà Trà ra khỏi nhà xưởng liền phát hiện, nơi này đâu chỉ đơn giản là hoang vu, trước sau không tìm được một thôn làng nào, một khách sạn cũng không có, hơn nữa bên cạnh là rất nhiều những cây đại thụ đen ngòm, khiến cô có cảm giác run sợ.

Như vậy nơi này nhất định là không có taxi và buổi tối sẽ không có tài xế nào dám lại đây.

Trước đó, thời điểm ở trên xe Chiến Mẫn Quân, Tô Trà Trà cũng đã nhắn tin cầu cứu Uyển Dư.

Vậy nên cô vội vàng rút điện thoại ra, phát định vị cho Uyển Dư.


Thế nhưng nơi này, nếu để một mình Uyển Dư lại đây thì cô có chút không an lòng.

Uyển Dư không thể một mình đến đây cậu trẻ sẽ không để cho cô ấy làm như vậy.

Tô Trà Trà rưng rưng nước mắt, kỳ thực cô thật sự hâm mộ Uyển Dư, chỉ ước cô có thể gặp được một người đối tốt với mình như cậu trẻ đối tốt với Uyển Dư.

Nhưng đáng tiếc, cô không có phúc như vậy.

Tô Trà Trà cố lau khô khóe mắt, cho dù đời này cô mãi mãi không có được hạnh phúc thế nhưng bạn thân nhất được hạnh phúc cô cũng đã đủ vui mừng rồi! Ánh sáng đèn ô tô đột nhiên xuất hiện chiếu vào mặt Tô Trà Trà, cô cứ nghĩ Uyển Dư đã tới, thế nhưng nghĩ lại cô chỉ mới phát định vị cho Uyển Dư, không thể nhanh như vậy được.

Quả thực, người từ trên xe bước xuống không phải Uyển Dư mà là An Khang.

"Tô Trà Trà, lâu rồi không gặp.

"
Cô biết rõ, An Khang đến đây hoàn toàn là "giả lai bất thiện", vì vậy cô theo bản năng liền muốn chạy về hướng ngược lại.

Tốc độ của An Khang nhanh hơn cô nhiều anh ta chặn Tô Trà Trà lại, ép cô trên cửa xe của mình.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận